“Hơn nữa đối thủ hắn lựa chọn toàn bộ đều là mấy tên cứng đầu vô cùng tàn nhẫn, mỗi một trận chiến đấu đều đánh đến mức toàn thân đầy máu!”
“Đó mới là người Sa Nham chúng ta nên theo, chứ không phải cái tên mặt trắng trẻo điệu đà!”
Khi hai bên sắp xảy ra xung đột, bỗng nhiên trong đấu trường truyền đến tiếng hoan hô thật lớn.
“Thương Vương! Thương Vương!”
Mọi người nhiệt liệt hoan hô, náo nhiệt dâng trào.
Theo tiếng hô giống như sóng thần, một thân ảnh đi vào trong đấu trường.
Trong tay hắn ta xách một cây trường thương, quần áo trên người đã sớm bị rách nát, dính mảng máu lớn.
Toàn thân chiến ý ngút trời!
“Ha ha, có bản lĩnh thì kêu Long chủ của các ngươi đến đi! Xuống mà đụng với Thương Vương!”, tên đàn ông vạm vỡ cười nói.
Nhưng người đó vẫn đang cười.
Hơn nữa cười vô cùng đắc ý.
“E rằng không được, bởi vì…”
“Hắn chính là Long chủ của bọn ta!”
Một dãy núi khổng lồ tọa lạc tại cực nam liên minh Cửu Thành.
Chính giữa dãy núi, một tòa lầu cao lớn đứng sừng sững trong tầng mây.
Phía trên viết bốn chữ lớn.
Thư viện Thiên Phủ.
“Ha, cuối cùng chúng ta đã quay về rồi!”, Nhan Phi lớn tiếng cảm thán.
Diệp Cầm Dao đứng ở bên cạnh nàng ấy, nhìn cảnh tượng khổng lồ này, trong lòng cũng cảm khái.
Dọc theo đường đi, các nàng đi ngang qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều câu chuyện thất lạc nhân văn.
Bây giờ, cuối cùng đã tới mục tiêu.
“Đi thôi”.
Nhan Hi quay đầu cười một tiếng, sau đó kéo Diệp Cầm Dao, đi đến một con đường lên núi giống như thang trời.
“Con đường này dù là ai cũng chỉ có thể đi bộ lên, đây là quy tắc của thư viện Thiên Phủ”, vừa đi, Nhan Hi vừa giảng giải.
Sau một lúc, các nàng đã đến dưới chân sơn môn.
Từ nơi này nhìn lên, cửa lớn thư viện càng hùng vĩ.
“Chúng ta đi long môn!”
Nhan Hi dẫn Diệp Cầm Dao không đi cửa chính, mà đi đến một cửa nhỏ trước mặt trông khá kỳ lạ.
Giữa lúc nghi ngờ, Nhan Hi giải thích: “Mỗi một học sinh vừa gia nhập thư viện đều phải đi long môn một lần, đây là nơi dùng để đo lường thiên phú, quyết định phân chia sau khi đi vào”.
“Đừng lo lắng, ta tin cô nhất định sẽ ít nhất tiến vào viện Tứ Quý!”
Trên đường, Diệp Cầm Dao từ chỗ Nhan Hi biết được, bên trong thư viện Thiên Phủ cũng phân chia đẳng cấp.
Từ thấp lên cao tổng cộng chia làm năm cấp, theo thứ tự là viện Phàm Trần, viện Quân Tử, viện Tứ Quý, viện Tinh Thần, còn có viện Thiên Địa.
Có thể đi vào viện Tứ Quý đã là thiên tài trong thiên tài rồi.
Nhưng Diệp Cầm Dao cũng không có chấp niệm này, dù ở đâu cũng là hồng trần.
Cô bé bước đi về phía long môn.
“Tiếng chuông vang năm lần thì có thể đi vào viện Tứ Quý, cố gắng lên!”
Nhan Hi ở sau lưng cổ vũ.
“Ầm!”, một tiếng chuông vang, đúng hẹn mà tới.
Vẻ mặt Nhan Hi hồi hộp, nàng ấy cũng không biết rốt cuộc sẽ như thế nào.
“Ầm!”, chỉ chốc lát sau, tiếng thứ hai truyền tới,
“Ha ha, đừng suy nghĩ, thứ gọi là thiên tài của vùng thôn quê hoang dã, nhiều nhất cũng chỉ hai tiếng chuông”, lúc này, Quan Mục đi tới từ phía sau.
Nhan Hi hừ một tiếng nói: “Nàng ấy nhất định có thể đi vào viện Tứ Quý!”
“Ha ha!”, Quan Mục cất tiếng cười to: “Ngươi cho rằng viện Tứ Quý là nơi chó mèo gì đó cũng có thể đi vào sao?”
“Nếu cô ta có thể vào, ta thua ngươi một món linh khí địa cấp.
Bạn đang đọc bộ truyện Độc Tôn Thiên Hạ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Độc Tôn Thiên Hạ, truyện Độc Tôn Thiên Hạ , đọc truyện Độc Tôn Thiên Hạ full , Độc Tôn Thiên Hạ full , Độc Tôn Thiên Hạ chương mới