Hơn nữa nghe những gì ông lão nói, bọn họ không lựa chọn tu hành trong thần phủ.
Vậy thì rốt cuộc là họ làm được bằng cách nào?
Thạch Trọng nghĩ mãi mà không hiểu.
“Tiểu tử, ta thấy ngươi cao to khỏe mạnh, trông cũng khá được, ta nói với ngươi, bây giờ Thiên Tiên Hội đang chuẩn bị mở rộng thành viên đấy”.
“Nắm bắt cơ hội, giành lấy tương lai, nếu không qua lần này sẽ không còn cơ hội đâu”.
Ông lão vỗ vai Thạch Trọng.
Thạch Trọng miễn cưỡng cười: “Đa tạ ông lão”.
Một lát sau, Thạch Trong đến trước một tòa nhà hoa lệ.
Ba chữ Thiên Tiên Hội, như rồng bay phượng múa, chấn hãi lòng người.
Trước cổng, người qua người lại, phần lớn số người trong đó, trước ngực đều thêu một đóa Thiên Tiên Tử màu trắng, toàn thân khí huyết lẫm liệt.
Nơi này chính là đại bản doanh của Thiên Tiên Hội.
Thạch Trọng hít sâu một hơi, đi về phía trước.
Được biết đối thủ ngày xưa đã đi vượt xa mình, lòng tin của hắn vẫn chịu đả kích rất lớn.
Niềm kiêu ngạo đã từng có bỗng vỡ tan.
Nhưng đứng trước một trái tim muốn trở nên mạnh hơn, niềm kiêu ngạo đó không đáng nhắc đến!
Suy đi nghĩ lại, bây giờ cũng chỉ có Thiên Tiên Hội là nơi đến tốt nhất.
Thạch Trọng sải bước lớn đến trước cổng Thiên Tiên Hội.
“Ta tưởng rằng ngươi sẽ không đến”.
Đột nhiên một giọng nói vang lên bên cạnh.
Quay đầu nhìn, một bóng hình quen thuộc dựa vào góc tường, trong tay cầm chơi con dao găm tinh xảo.
Chính là Sói Nữ!
“Ngươi nhận ra ta rồi ư?”, Thạch Trọng kinh ngạc nói.
Sói nữ tiến lên, thời gian năm năm đã khiến nàng ta trở thành một mỹ nhân thực sự, dáng người cao thon, chỉ có khuôn mặt có vẻ tà mị không biết học được từ đâu.
“Ta nhận ra ngươi từ lúc ở quán rượu rồi”.
Sói Nữ cười nói: “Năm năm không gặp, ngươi đã là chiến sĩ thú linh bậc bảy trung kỳ rồi, không hổ là thiên tài xuất sắc nhất cửa khẩu Bình Dương”.
Thạch Trọng khổ sở: “Ngươi đừng chế nhạo ta nữa”.
“Ta đâu có chế nhạo ngươi”.
Lang Nữ nói: “Với thiên phú của ngươi, kể cả đặt trong hoàng thành, đặt trong thần phủ, cũng không hề kém cỏi”.
“Nhưng ngươi”.
“Ta thì khác”, Sói Nữ cười nói: “Chúng ta cũng coi là bạn cũ, đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp nàng ta”.
Con ngươi của Thạch Trọng khẽ co lại.
Đi gặp tiên chủ ư?
“Đừng vì vài lời đồn bên ngoài thì cho rằng nàng ta là ác ma vừa bạo lực vừa tàn nhẫn”.
“Nói thế nào nhỉ, ngoại trừ mặt thực lực, thì dường như nàng ta không thay đổi gì nhiều so với năm năm trước”.
Sói Nữ vỗ vai Thạch Trọng.
“Thoải mái đi, không chừng ngươi cũng có thể giống như ta đấy”.
Nói xong, nàng ta đi vào trong cổng lớn.
Bạn đang đọc bộ truyện Độc Tôn Thiên Hạ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Độc Tôn Thiên Hạ, truyện Độc Tôn Thiên Hạ , đọc truyện Độc Tôn Thiên Hạ full , Độc Tôn Thiên Hạ full , Độc Tôn Thiên Hạ chương mới