Trong căn phòng tầng cao nhất, năm thân ảnh ngồi cùng nhau, dường như đang đợi gì đó.
“Tiên chủ bỗng nhiên cuống cuồng gọi chúng ta tới làm gì?”
“Ta còn vừa chuẩn bị đi tìm người của bang Chiến Thần đánh nhau!”
Trong đó, một người đàn ông vạm vỡ vóc dáng khổng lồ gân giọng nói.
Hắn ta tên Cuồng Đại Lực, là hùng chủ thứ năm, cũng được người ta gọi là Cuồng chủ.
Cái tên này là do hắn ta tự đổi, nguyên nhân chính là thú linh mà hắn ta dung hợp là một loại yêu thú dị thường cường đạo lại nóng nảy, cuồng bạo hống hách.
Bản thân Cuồng Đại Lực cũng là một chiến sĩ thú linh cấp tám đỉnh phong.
“Lục Minh, tiểu tử ngươi biết không?”
Cuồng Đại Lực nhìn về phía thanh niên trông rất gầy yếu.
Thanh niên này chính là hùng chủ thứ tư, được gọi là Tai chủ.
Hắn ta là một pháp sư thiên mệnh cấp chín mạnh mẽ, số mệnh tai họa, hắn ta đi đến đâu đều suy tàn.
“Ta nào biết, chuyện này không phải ngươi nên đi hỏi Lang chủ sao?”
Lục Minh đưa ánh mắt nhìn về phía Sói Nữ.
Sói Nữ nhún vai: “Ta cũng nhận được tin khẩn nên tới thôi”.
Nói xong nàng ta đưa mắt nhìn lão Thất bên cạnh, lão Thất cũng lắc đầu.
Lại nhìn về phía Phú Quý, tên nhãi này không biết lấy đâu ra một tổ ong lớn, đang gặm nhấm từng miếng.
Được rồi, hỏi nó cũng vô ích.
Chỉ có điều, trong lòng Sói Nữ ngược lại có chút suy đoán.
Thời gian năm năm đã đến rồi.
Bỗng nhiên, một thân ảnh từ hư không hạ xuống, ngồi ở trên bàn cao nhất.
“Tiên chủ!”
Mấy người liền vội vàng đứng dậy.
Diệp Hiểu Hiểu phất tay nói: “Hôm nay gọi các ngươi đến cũng chỉ có một chuyện”.
“Ta phải về Cao Lĩnh Nam Phương, có ai muốn theo ta thì cùng đi”.
Cô bé nói thẳng.
Sói Nữ cúi đầu, dường như có suy nghĩ, Phú Quý vẫn gặm nhấm tổ ong của mình.
Hai người Cuồng Đại Lực và Lục Minh đều ngẩn ra.
Chỉ có lão Thất giống như đã lường trước chuyện này, hắn ta khom người nói: “Tiên chủ đi đâu ta đi theo đó”.
“Được, một người”.
Diệp Hiểu Hiểu chìa ngón tay ra, sau đó chuyển hướng sang Sói Nữ: “Sói tỷ, tỷ thì sao?”
Sói Nữ nhoẻn miệng cười.
“Ta sẽ luôn ở bên cạnh muội, hơn nữa ta vốn muốn đi phương nam từ lâu rồi”.
Diệp Hiểu Hiểu gật đầu, sau đó nhìn về phía Phú Quý: “Hùng Nhị, hai ngày tới thu dọn đồ, chúng ta đi xa”.
“Ồ”.
Phú Quý nháy mắt, lại chuyên tâm làm việc của mình.