Nhìn xung quanh, tất cả những ngôi nhà ở đây đều vừa mới xây.
Tửu lâu, khách trạm, cửa hàng, có đủ mọi thứ, giống như một toà thành vậy.
Nghe Bạch Lan Chi nói, nơi này vẫn còn cách cảnh vực thực sự của thành Vân Tiêu hàng chục dặm.
"Trời ơi, sao lại thành ra thế này rồi?"
Diệp Hiểu Hiểu nhìn đường xá đông đúc, sững sờ thất thần.
Khi cô bé rời đi, ngay cả thành Vân Tiêu cũng không có nhiều người đến vậy!
“Đây là vùng ngoại ô của Thánh địa. Nếu tiếp tục đi vào bên trong thì chính là Ngô Đồng Quan rồi", Bạch Lan Chi nói.
"Ngô Đồng Quan?"
Diệp Hiểu Hiểu ngây người: "Không phải là...trấn Ngô Đồng mấy năm trước đấy chứ!"
"Chuyện này thì ta không biết", Bạch Lan Chi nói: “Có điều ta quả thực nghe nói trước đây quy mô của Ngô Đồng Quan không lớn, sau này mới phát triển như vậy".
"Ta còn nghe nói, trong Ngô Đồng Quan còn có một bức tượng của điện chủ đấy".
Diệp Hiểu Hiểu không biết nên nói gì.
Đúng vậy, quả thật có một bức tượng của Diệp Hoàng ở trấn Ngô Đồng, khi cô bé và Diệp Thần Phi rời đi vài năm trước, bọn họ đã đến đó một lần.
Chắc chắn là trấn Ngô Đồng rồi.
Diệp Hiểu Hiểu không hiểu được tại sao chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà quê nhà lại thay đổi nhiều như vậy.
Rốt cuộc là do ai làm?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!