Lúc này, Diệp Khiêm mới lấy lại tinh thần, thì ra mọi thứ khi nãy đều là cô bé gây ra.
“Muội trở về từ bao giờ đấy”.
Diệp Khiêm lại ngồi xuống một lần nữa.
“Hì hì”.
Diệp Hiểu Hiểu đứng dậy, cô bé ngồi xuống đối diện Diệp Khiêm, đặt tay lên mi tâm hắn, thở dài nói: “Huynh tàn nhẫn quá, không ngờ lại khắc chữ vào trong cơ thể mình”.
Khi nãy, những chữ này đã phá tan mộng cảnh của nàng ta.
“Đã sáu năm rồi mà muội vẫn thích nghịch phá như thế!”
Diệp Khiêm đẩy tay Diệp Hiểu Hiểu ra, đột nhiên bị trêu đùa, trên mặt hắn đầy vẻ trách móc.
“Làm gì có”.
Diệp Hiểu Hiểu ôm chân, hóng hớt hỏi: “Này, nói muội nghe xem cô gái kia là ai? Huynh thích gì ở người ta?”
“Đừng nói bậy!”
Diệp Khiêm vội vàng nói: “Bây giờ nàng là giáo viên của thư viện, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi”.
“Xì”, Diệp Hiểu Hiểu tỏ vẻ khinh thường: “Thái độ của huynh khi nãy rõ ràng là thích nàng, đây là chuyện rất bình thường mà, huynh căng thẳng cái gì”.
“Ta có căng thẳng đâu, hơn nữa đó là ảo cảnh mà muội cố tình làm ra mà!”, Diệp Khiêm lớn tiếng phản bác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!