Chẳng mấy chốc, cô bé đã về đến sân huấn luyện của gia tộc, không quan tâm đ ến cơn đau trên cánh tay, hết đấm này đến đấm khác được tung vào đệm mềm trên sân.
Lúc này, một đám trẻ con cũng chú ý đến cô bé, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Ấy ấy, kia chính là Diệp Hoàng, cháu gái của gia chủ đấy”.
“Ta nghe nói thiên phú của nàng ta tệ lắm, thua xa Diệp Long và Diệp Cầm Dao”.
“Nàng ta đúng là kỳ quái, mọi người đều nghỉ ngơi chơi đùa cả rồi, chỉ có mình nàng vẫn còn ở đó tu luyện”.
“Ta nghe nói nàng là sao chổi, hại chết cả mẫu thân đấy”.
“Đúng đúng đúng, chúng ta phải né nàng ta ra thật xa”.
Tiểu Hoàng nghe rõ tất cả những lời bọn họ nói.
Cô bé có chút hoang mang, không biết tại sao các bạn nhỏ lại không thích mình.
Hơn nữa cô bé cũng đã hỏi phụ thân, mẫu thân qua đời vì cơ thể quá yếu ớt, không phải do cô bé hại chết.
Nhưng dù đi đến nơi nào, cô bé vẫn có thể nghe thấy những lời đó.
“Nói cái gì vậy!”
Lúc này, một tiếng rống to vang lên.
Ngay sau đó, chính là một cây roi thật dài đánh mạnh lên người mấy đứa nhỏ mới bàn tán, khiến bọn họ la hét inh ỏi.
“Ấy, quản giáo Báo Tử, bọn ta không dám nữa!”
Một thanh niên mặt mũi hung dữ hừ lạnh một tiếng, sau khi dạy dỗ bọn họ một lúc thì đi tới chỗ Tiểu Hoàng.