Bị phớt lờ như vậy, nhóm thiên kiêu bình thường ra vẻ ta đây không ai bì nổi này đột nhiên nổi giận.
"Hỗn xược!"
"Đúng là quá mức kiêu ngạo!"
Thanh niên nọ hừ lạnh một tiếng: "Tặc tử! Đừng có điên cuồng ngang ngược, ngươi đừng quên nơi này là Lăng Vân tông".
“Vụt”.
Diệp Cầm Dao nhanh chóng kéo cần lên lên, nhưng chỉ câu được một số rong bèo.
Nàng lại thả dây câu xuống, đáp: "Nói thật, đừng nói nhảm nữa, còn nói thêm câu nào thì ta sẽ chủ động ra tay đấy”.
Lửa giận bùng lên dữ dội!
"Tự tìm đường chết!"
Thanh niên kia tức giận hét lên, trong tích tắc ném ra một bình ngọc dương chi bay lên đón gió, biến thành một ngọn núi nhỏ, đè thẳng lên đỉnh đầu của Diệp Cầm Dao.
Những người khác cũng ra tay theo, người thì lấy ra pháp bảo của mình, người thì sử dụng võ kỹ mạnh nhất của bản thân.
Trong nháy mắt, vô số đòn công kích mạnh mẽ lao về phía Diệp Cầm Dao.
Diệp Cầm Dao không nói lời nào, búng tay một cái, đống rong bèo vừa câu được liền nổ tung!
Vô số ngọn bèo mảnh mai, giống như thiên nữ tung hoa, bắn về phía pháp bảo và vũ khí.
"Bùm!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!