Sắc mặt của Chấn Huyền không được tốt lắm, nói: “Đại nhân, bên phía thư viện truyền tin báo là có một con yêu thú cấp chín đỉnh phong xông vào thư viện, cuối cùng đi vào phía sau núi”.
Vẻ mặt của Hồn Hư Tử đột ngột thay đổi, phía sau núi chính là nơi đặt thứ đó!
Advertisement
Nhất định không được xảy ra chuyện gì!
“Nó đã làm những gì?”, sắc mặt của Hồn Hư Tử trông rất ảm đạm.
Advertisement
Chấn Huyền đáp: “Cũng không làm gì cả. Nghe phó viện trưởng nói, hình như con yêu thú đó chỉ tình cờ đi ngang qua, cũng không giết người hay cướp tài nguyên, chỉ dừng lại một lúc rồi bỏ đi”.
Hồn Hư Tử im lặng, chuyện này thực sự là quá mức trùng hợp.
Một lúc sau, ông ta nói: “Vẫn nên đến đó kiểm tra một chuyến, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì!”
“Ông đi trước, ta sẽ tới sau”.
Chấn Huyền gật đầu, xoay người rời đi.
Trong khi đó, ở phía bên kia.
“Cái gì? Ngay cả Thích Phương cũng bị đánh bại?”, sắc mặt Đồng Thượng Thanh kinh ngạc hỏi.
Thích Phương là thiên kiêu kiệt xuất nhất của Lăng Vân Tông đấy!
“Đúng vậy”.
Nguyên Hạo nói: “Chỉ trong một hiệp, Thích Phương sư huynh đã ngã xuống dưới chân Diệp Cầm Dao, không biết sống chết”.