Những lời này khiến Đồng Thượng Thanh như muốn phát điên.
Advertisement
Ông ta mới là người đến dấy binh hỏi tội, tại sao vai vế lại bị đảo lộn thế này?
Điều này khiến ông ta nhất thời cảm thấy không thích ứng được.
"Diệp Cầm Dao, ngươi đừng quá ngông cuồng!"
Đồng Thượng Thanh tức giận nói: "Con cá rồng đó là linh thú do chính tay bổn tọa nuôi dưỡng, là thần thú bảo vệ Lăng Vân tông trong tương lai, vậy mà lại bị ngươi xem như đồ ăn!"
Advertisement
"Ngươi đáng tội gì!"
Cuối cùng, Đồng Thượng Thanh cũng tìm lại được khí thế của mình.
Tuy nhiên, Diệp Cầm Dao chỉ cười nhạt: "Chuyện này, không ai nói cho ta biết thì ta có tội gì?"
"Nếu như ông không chấp nhận được, vậy thì đấu một trận đi, để ta xem thử thực lực của tông chủ nhất phẩm rốt cuộc như thế nào”.
Giọng điệu của Diệp Cầm Dao đầy khiêu khích.
Không sai, nàng chính là muốn cố ý chọc giận Đồng Thượng Thanh.
Nàng thực sự không muốn ngày nào cũng gặp mấy kẻ không đâu, cho nên dứt khoát giải quyết tận gốc cho nhanh.
Đồng Thượng Thanh quả thực nổi giận rồi.
Lửa giận bừng cháy dữ dội!
Diệp Cầm Dao quá huênh hoang kiêu ngạo!
Giọng nói của ông ta lạnh băng, kìm nén sát khí: "Ta khuyên ngươi hãy rút lại những gì vừa nói, Hồn Hư Tử đại nhân vừa đi rồi, không ai có thể bảo vệ ngươi đâu”.
Khóe miệng Diệp Cầm Dao nhếch lên: "Tông chủ của tông môn mà lại nhiều lời như vậy, sợ rồi sao?"