Lúc này, Đồng Thượng Thanh ngoài sự nhục nhã còn là sự hối hận vô hạn.
Tại sao lại đi khiêu khích Diệp Cầm Dao làm gì?
Advertisement
"Đệ tử...biết tội rồi!"
Đồng Thượng Thanh cúi gằm người.
Vị lão tổ đó hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Diệp Cầm Dao.
Advertisement
Lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, nếp nhăn hằn sâu trên mặt chồng chất.
"Tiên tử, cô xem...”
"Thôi vậy”.
Diệp Cầm Dao dửng dưng nói: "Cậy mạnh hiếp yếu là thói quen của các người”.
"Ta cũng biết bây giờ các người hận không thể băm ta thành trăm ngàn mảnh”.
Mấy vị lão tổ cười mỉa một cái, nhanh chóng tỏ ý rằng bọn họ nào dám.
Diệp Cầm Dao tiếp tục: "Thực ra ta không hề có ác ý với Lăng Vân tông, cũng không hề quan tâm”.
"Nếu các người không gây chuyện với ta thì cũng không xảy ra chuyện này”.
Nàng đứng dậy: "Ta chỉ có một yêu cầu. Trước khi trận chiến thiên mệnh kết thúc, ta không muốn có bất kỳ người nào đến quấy rầy ta vì những lý do chẳng ra làm sao cả”.