Diệp Cầm Dao nói: "Lúc đó ta nói, ta đi vào tầng thời quang thứ hai của gương Hồng Trần, một ngày ở nơi đó bằng mười năm ở hiện thực, nhưng thực tế...”
"Ta đã bước vào tầng thời quang thứ ba của gương Hồng Trần và ở đó tròn một ngàn năm”.
Diệp Hiểu Hiểu trợn tròn mắt, há hốc mồm miệng.
Một ngàn năm, nàng thực thự không thể tưởng tượng được Diệp Cầm Dao đã trải qua bao nhiêu chuyện.
"Mười mấy cái trăm năm, hơn chục kiếp khác nhau, ta vẫn không tìm được phương hướng, nhưng lại giúp ta hiểu được một chuyện”.
Diệp Cầm Dao nói tiếp: "Sức mạnh là tiền đề của mọi phương hướng”.
“Chỉ có những người như đại bá mới có thể thực sự làm được những chuyện mình muốn”.
Diệp Hiểu Hiểu chống tay lên cằm lẩm bẩm nói: "Chẳng trách, muội cảm thấy cách làm của tỷ càng ngày càng giống đại bá”.
Diệp Cầm Dao gật đầu.
"Nếu phải nói đến việc tìm phương hướng, vậy chỉ có thể nói là ta muốn trở thành một người giống như đại bá”.
"Muội không muốn trở thành người như đại bá”.
Diệp Hiểu Hiểu khoanh tay trước ngực đi lui đi tới: "Tỷ nhìn đại bá mà xem, cả ngày chỉ biết đọc sách, ăn uống, ngủ nghỉ, bây giờ lại đi trồng một giống cây không thể giải thích được”.
"Chán chết đi được”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!