Bắc Quốc đóng băng hết cả vạn dặm, tuyết rơi quanh năm.
Khí hậu nơi này hết sức lạnh giá và khắc nghiệt, điều kiện sống rất khó khăn vất cả.
Nhưng luôn có những sinh linh ý chí sắt đá, kiên trì tiếp tục sống ở một nơi thế này.
Con người chính là một trong số đó.
Cánh đồng tuyết mịt mù, một bức tường thật cao lớn chặn đi cơn gió lạnh từ cánh đồng tuyết.
Đó chỉ là một bức tường gỗ, nhưng trên đó có ánh sáng của trận pháp nên mới giữ cho nó sừng sững không ngã từ ngày này qua tháng nọ.
Đằng sau tường gỗ là những căn nhà bằng gỗ hết sức đơn giản.
Bên ngoài và trên mái căn nhà được phủ kín cỏ khô và da thú, tuyết đọng hai bên đường, thỉnh thoảng lại có người quấn hết từ trên xuống dưới vội vàng đi qua.
Lúc này, một chiếc xe lừa từ đằng xa đi tới.
Trông chiếc xe lừa đó hoàn toàn không liên quan gì đến phong cảnh nơi này tí nào.
Rất đơn sơ, xung quanh trống trải, cả cái lều cũng không có.
Một người đàn ông, hai cô gái trẻ, quần áo cũng mỏng manh, bay bay trong cơn gió lạnh lẽo.
Nhưng trời thì rét căm căm là thế, mà trông ba người họ như không có cảm giác gì, thật sự rất kỳ lạ.
Xe lừa trông có vẻ chậm rãi, nhưng chỉ trong vài giây thôi nó đã đứng trước cổng tường thành.
Người canh giữ trên tường lập tức trở nên đề phòng.
“¥!&”
Bọn họ quát lớn, nhưng ngôn ngữ bọn họ nói hoàn toàn khác với liên minh Cửu Thành bên kia.
Diệp Thần Phi vỗ tay thành tiếng, một linh thức từ đỉnh đầu người trên tường bay ra, sau đó chia thành ba luồng sáng chảy vào thức hải của ba người.
Ngay sau đó, bọn họ đã hiểu được thứ ngôn ngữ này.
“Các người là ai! Tới đây làm gì!"
Người nọ quát, cung tiễn trong tay đã được kéo căng, dồn sức chờ được bắn đi.
“Bộp”.
Diệp Hiểu Hiểu bắt chước Diệp Thần Phi, vỗ thành thành tiếng.
Sau đó, người bảo vệ trên tường thành lập tức ngã xuống, nằm ngủ khò khò.
“Hì hì”.
Cô bé nhìn Diệp Thần Phi cười cười.
Diệp Thần Phi lắc đầu, điều khiển xe lừa tiếp tục đi tới, khi bọn họ tới gần thì cổng lớn tự động mở ra.
Những người canh giữ đều chìm vào mộng đẹp cả rồi.
Một lát sau, bọn họ đứng trước một căn nhà khá lớn, nơi này xích khá nhiều dã thú, có ngựa hoang, có trâu một sừng, cũng có con chim có đôi chân dài kỳ quái.
Trông có vẻ giống thú cưỡi lắm.
“Khách trạm Mộc Tháp”.
Đây là một chỗ nghỉ chân, bên trong có tiếng người loáng thoáng.
“Vào trong xem thử đi”.
Diệp Thần Phi bước xuống xe lừa, Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan cũng nhảy xuống.
Loan Điểu bảy màu thì hóa nhỏ, kích cỡ giống một con chim sẻ, trốn trong mái tóc dài xõa trên đầu vai Diệp Hiểu Hiểu.
“Kẽo kẹt”, một tiếng, Diệp Thần Phi đẩy cửa bước vào.
Bạn đang đọc bộ truyện Độc Tôn Thiên Hạ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Độc Tôn Thiên Hạ, truyện Độc Tôn Thiên Hạ , đọc truyện Độc Tôn Thiên Hạ full , Độc Tôn Thiên Hạ full , Độc Tôn Thiên Hạ chương mới