Lâm Giáng bắt xe đến bệnh viện gặp Trình Vân Xuyên, trên đường đi cô gọi cho Thẩm Yến ba cuộc điện thoại nhưng anh đều không bắt máy.
Lúc điện thoại của Thẩm Yến reo lên, anh đang bất động đứng trong nhà của mình, bên ngoài cửa sổ nhà anh có một cái cây rất cao và to, ánh mặt trời rọi xuống tán cây, xuyên qua rồi in trên nền đất những chiếc bóng rời rạc.
Lúc tiếng chuông điện thoại ngừng reo, có người hỏi anh: "Bao nhiêu tiền thì cậu mới đồng ý ngừng việc tiếp nhận vụ án này."
Thẩm Yến đáp: "Đây không phải vấn đề tiền bạc."
"Tôi có thể cho cậu gấp ba lần phí luật sư." Giọng nói của người kia bình ổn, dường như trong lòng đã có tính toán cả rồi.
Thẩm Yến cười: "Trương Tuấn Đào, ông không sợ tôi ghi âm lại sao? Ông không sợ con gái ông biết được những chuyện này sao?"
Nghe vậy, Trương Tuấn Đào đưa tay đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi, ông ta cũng cười: "Thứ nhất, tôi đến đây bất chợt, cậu không có thời gian để ghi âm; thứ hai, cậu không xứng để nhắc đến Kiêu Kiêu, giữa cậu và con bé không có quan hệ gì hết."
Đáy mắt Thẩm Yến xẹt qua một tia kinh thường rõ rệt: "Thấy bài thanh minh trên weibo của ông, chẳng phải là đã lường trước được rồi à, sao bây giờ lại tới tìm tôi? Chột dạ?"
Sắc mặt của Trương Tuấn Đào không đổi: "Thẩm Yến, cậu là luật sư, cậu nên biết rằng những chứng cứ trong tay Trình Vân Xuyên, liệu có bao nhiêu chứng cứ khi đứng trước tòa có thể được coi là "chứng cứ" thực sự, còn về Lâm Giáng à, hoàn toàn không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh những chuyện mà tôi đã làm."
Thẩm Yến nghiêm mặt, không thể hiểu được nhìn Trương Tuấn Đào, cuối cùng tức đến mức bật cười: "Tôi thật không hiểu nổi, ông bỏ mặc địa vị danh tiếng của mình, tại sao lại làm ra chuyện mà chỉ có những bọn cặn bã dưới đáy xã hội mới làm như vậy? Ông không sợ rằng Trương Kiêu Kiêu biết được chuyện này sẽ đau lòng à?"
Trương Tuấn Đào không coi Thẩm Yến ra gì, nghe anh hỏi vậy, không còn đeo lên lớp mặt nạ ra vẻ thần bí nữa, dùng ngữ khí như nó phải thế, nói: "Ai mà không có sở thích? Mọi người đề là phàm phu tục tử, đây là lẽ tự nhiên thôi."
"Hay cho câu lẽ tự nhiên."
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng của con gái, lúc Thẩm Yến nhìn thấy Trương Kiêu Kiêu, mí mắt không nhịn được mà giựt lên mấy cái.
Cô ấy vẫn cầm chìa khóa nhà của anh, mà ban nãy có lẽ vì tiếng chuông điện thoại reo đã át đi tiếng mở cửa.
Lúc Trương Tuấn Đào nhìn thấy Trương Kiêu Kiêu, sắc mặt lập tức trắng bệch, khóe miệng ông ta ro rúm lại, một lúc lâu không biết nên cười trước hay nên sắp xếp từ ngữ để giải thích trước.
"Con... chẳng phải con đến thăm mẹ con rồi sao?" Trương Tuấn Đào vã mồ hôi.
Trương Kiêu Kiêu nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào Trương Tuấn Đào, dường như đang muốn nhìn thấu ông ta, cô ấy vừa cười vừa khóc: "Là con đi hỏi người mẹ đã khuất của mình xem, có phải bố thật sự khốn nạn giống với những gì mà bọn họ nói hay không!"
"Nhưng giữa đường con đột nhiên thay đổi ý định, con cảm thấy những điều này không nên đi hỏi mẹ, mà nên hỏi chính bố. Không những phải tự mình hỏi bố, mà còn phải kéo cả Thẩm Yến đến cùng hỏi, để anh ấy tận tai nghe được sự trong sạch của bố!" Trương Kiêu Kiêu cười, hốc mắt đỏ như máu.
Trương Tuấn Đào lúc này hoàn toàn hoảng loạn: "Bố... Bố không làm gì hết! Con phải tin bố."
"Trương Tuấn Đào!" Trương Kiêu Kiêu hét lên, khóc lóc than thở, "Vừa nãy con đã ghi âm lại hết những gì mà bố nói rồi, bố đừng sai càng thêm sai nữa!"
Nói xong, Trương Kiêu Kiêu lập tức bỏ đi!
Trương Tuấn Đào há miệng, ánh mắt trống rỗng, tự mình lẩm bẩm một lúc lâu, đến lúc nhận ra thì vội đuổi theo sau.
Trước khi Trương Tuấn Đào ra tới cửa, khoảnh khắc ông ta nặng nề đóng sầm cửa lại, tim Thẩm Yến như bị thủng một lỗ thật lớn.
Vận mệnh như một bánh xe lớn không ngừng chuyển động.
Trước khi nút tiếp theo chuẩn bị đến, Giang Vi Phong chọn nhấp một ngụm rượu.
Trong phòng ngủ, Giang Vi Phong và Thành Minh Hạo để chân trần ngồi trên nền đất, mỗi người một lon bia Thanh Đảo, lúc cụng ly với nhau dường như thời thanh xuân lại quay về.
Một nửa bia xuống bụng, Thành Minh Hạo tặc lưỡi mấy tiếng: "Vẫn là đồ made in China ngon."
Ánh mắt Giang Vi Phong lóe lên, không nói chuyện.
Thành Minh Hạo ngồi gần về phía anh một chút, hỏi: "Cậu và Lâm Giáng, là ai theo đuổi ai trước?" Nói xong lại vội ngăn anh lại, vỗ trán đốp một cái, "Đừng, đừng trả lời! Để tôi đoán xem, ơ không đúng, người mà Lâm Giáng thích lúc đó, chắc không phải là cậu đấy chứ?"
"Cậu biết à?" Động tác uống bia của Giang Vi Phong hơi ngừng lại, nhướn mày hỏi.
"Bao nhiêu năm nay, tôi hiểu rõ Lâm Giáng quá rồi, trong tim cô ấy vẫn luôn có một người, người đó mà không phải cậu thì làm sao cậu có thể thuận lợi ôm được cô ấy nhanh như vậy?" Thành Minh Hạo lại bắt đầu thói quen lắm lời của mình, "Chuyện gì thế này, người con gái mà ông đây theo đuổi lâu như vậy, cuối cùng lại nhìn trúng anh em của tôi, lại còn thành chị dâu của tôi?"
Giang Vi Phong nghe vậy thì sờ cằm, cười cợt: "Cậu có thôi đi không? Là tôi theo đuổi cô ấy trước."
"Là sao?" Thành Minh Hạo ngây người.
"Chẳng lẽ chỉ mình cậu được thích cô ấy chắc?" Giang Vi Phong cười chửi anh.
Thành Minh Hạo hít một hơi thật sâu: "Dou ma! Thật không ngờ hai người đều thích thầm nhau? Tình tiết như thế này tôi có thể dựng thành một bộ phim được rồi, lấy tên là "Bộ phim của ba người nhưng tôi lại không có một cái tên"..."
"Thôi đi!" Giang Vi Phong cười.
"Chậc, không sợ trộm lấy đồ chỉ sợ trộm thích thầm." Thành Minh Hạo tủi thân nói.
Giang Vi Phong nghe vậy thì giả vờ muốn đấm anh, lần này Thành Mình Hạo có chuẩn bị trước, lập tức né ra, nói: "Đừng động thủ, nói chuyện nghiêm túc đây, vừa nãy Lâm Giáng ra ngoài chắc là vì chuyện kia nhỉ."
Bầu không khí đột ngột nặng nề hơn không ít.
Giang Vi Phong nhỏ giọng gần như không nghe thấy đáp một tiếng: "Ừ."
Tâm trạng Thành Minh Hạo thay đổi rất nhanh, nhìn thấy dáng vẻ Giang Vi Phong như thế, anh cũng thở dài một hơi, thế mà lại ôm lấy Giang Vi Phong sến súa nói: "Tôi biết tôi mới vừa từ nước ngoài trở về có thể không giúp được gì nhiều, cũng bết là cậu chắc chắn sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, nhưng tôi vẫn đến, người anh em này lúc nào cũng sẽ kề vai sát cánh với các cậu, các cậu có chỗ nào cần đến tôi thì nhất định đừng khách sáo."
Tiếng kim đồng hồ trong phòng quy củ tích tắc từng nhịp, lúc Thành Minh Hạo nói xong những lời này đột nhiên ợ một hơi.
Giang Vi Phong đẩy Thành Minh Hạo ra, ghét bỏ cười: "Chạy không thoát nổi cậu."
Đã lâu không gặp, cũng đã lâu không nói chuyện cùng nhau như vậy.
Hai tiếng sau, trong phòng trở nên bừa bộn, vỏ lon bia lăn lốc khắp nơi.
Sau khi tiễn Thành Minh Hạo về xong, Giang Vi Phong lại đứng trên ban công nói chuyện điện thoại với đạo diễn Tôn Bình một lúc.
Vẫn còn nhớ không lâu trước đây, anh ăn cơm cùng với đạo diễn, trong bữa ăn anh luôn cố ý như không hỏi tới công việc trước đây của đạo diễn, lúc đầu đạo diễn không nghĩ nhiều, chân thành tình cảm hồi tưởng lại không ít chuyện liên quan tới chương trình thời sự, làm tiết mục.
Nửa thời gian sau của bữa cơm, đạo diễn cắn một miếng taiyaki, hỏi: "Cậu có chuyện gì à?"
Ánh mắt Giang Vi Phong hơi lay động, anh không vòng vo nữa, nói ra mục đích của mình.
Anh từ từ nói, sắc mắt vốn đang cười vui vẻ của người đàn ông ngồi đối diễn dần dần chuyển thành nghiêm trọng.
Cuối cùng Giang Vi Phong hỏi: "Đạo diễn, chú vẫn muốn làm thời sự chứ?"
Không ngờ anh hỏi như vậy lại khiến chuyện này có một bước tiến quan trọng.
Đạo diễn vừa mới trở về từ nhà của cô gái mà trước kia bị Trương Tuấn Đào xâm hại, trong lúc nói chuyện điện thoại với anh, âm thanh của đầu dây bên kia không ngừng biến đổi. Cuối cùng có lẽ ông ấy đi vào trong siêu thị, trong siêu thị vẫn còn đang mở nhạc, giọng nói của đạo diễn không rõ ràng lắm, ông nói: "Cậu yên tâm, chuyện này tôi khác có tính toán."
Giang Vi Phong gật đầu: "Cảm ơn chú nhiều, đạo diễn."
Đạo diễn nghe vậy thì cười: "Khách sáo gì chứ, trước kia chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi làm như vậy cũng là để hoàn thành tâm nguyện của mình."
Giang Vi Phong nhớ, sở dĩ đạo diễn đổi hướng đi theo con đường giải trí, là bởi vì trước kia ông quay một chương trình "Cảm xúc lấn át lí trí", trước khi chân tướng được hé lộ, đương sự không chịu được nữa mà chọn nhảy biển tự vẫn.
Cảm xúc lấn át lí trí là điều cấm kỵ trong thời sự.
Đạo diễn tiếc nuối ân hận, nhưng việc đã rồi thì không cách nào cứu vãn, thay đổi được nữa, ông chỉ còn cách lựa chọn trốn tránh.
Bởi vì thế, đạo diễn bỏ việc để điều tra chuyện này, không phải hoàn toàn vì Giang Vi Phong và mối giao tình hời hợt giữa những người đàn ông với nhau.
Lúc Giang Vi Phong cúp điện thoại, siêu thị bên đạo diễn cũng đúng lúc kết thúc bài hát, sau đó lại lặp lại giai điệu quen thuộc... "Em biết rằng nếu em mong mỏi một mùa hạ, vậy anh sẽ cố hết sức mà nỗ lực."
Tối hôm qua anh nghe hết radio của Lâm Giáng, mới phát hiện kỳ radio đầu tiên dùng bài hát này để làm nhạc dạo đầu.
Nghĩ đến đây, con ngươi của Giang Vi Phong sáng bừng lên, giống hệt như đầu mẩu thuốc bị gió thổi bùng đốm lửa.
Sau đó anh gọi điện thoại cho Lâm Giáng.
Lúc đó Lâm Giáng vừa mới ra khỏi phòng bệnh.
Bố Trình xuống dưới làm thủ tục xuất viện, Trình Vân Xuyên phải thu dọn đồ đạc nên không ra ngoài tiễn cô.
Chuyện của Trương Tuấn Đào khiến mọi thứ rối tinh rối mù hết lên, cho dù hôm nào Trình Vân Xuyên cũng đeo khẩu trang kín mít, nhưng vẫn không tránh khỏi bị người khác nhận ra, đầu tiên là ở trong phòng bệnh, cô gái nằm ở giường bên cạnh chụp lén cả nhà cô ta rồi đăng lên douyin.
Lúc Lâm Giáng đem tin tốt mà Giang Vi Phong nói cho cô nghe kể với Trình Vân Xuyên, Trình Vân Xuyên ngây người rất lâu, sau đó lộ ra một nụ cười rực rỡ như bông hoa đồng tiền, cô ta cười cho đến khi nước mắt rơi xuống, rồi lại bị cô ta đưa tay lau loạn đi.
Khi Lâm Giáng nhận được điện thoại của Giang Vi Phong, cô kể cho anh nghe chuyện này, Giang Vi Phong cười đáp lời cô:
"Sau cơn mưa trời lại sáng."
Lâm Giáng thoáng chốc liền không mệt mỏi nữa.
Mặc dù vất vả, nhưng không còn cảm giác bất lực như đấm vào bông nữa, nếu như nói rằng vẫn còn điều lo lắng, thì cũng chỉ còn Thẩm Yến mà thôi.
Buổi tối trở về thành Hương Giang, Từ Danh Quyên còn dặn dò cô phải cảm ơn Thẩm Yến nhiều vì kiện cáo kiểu này là mệt nhất.
Lâm Giáng cũng muốn quan tâm đến anh nhưng gọi điện thoại cả một ngày trời rồi không thấy anh nghe máy.
Cô không biết lúc ấy anh như đang trải qua bài kiểm tra nghiêm ngặt nhất.
Sau khi Trương Kiêu Kiêu và Trương Tuấn Đào lần lượt tông cửa xông ra ngoài, Thẩm Yến một mình ngồi ngây ngốc trong phòng một lúc, sau đó không biết là qua bao lâu, Trương Tuấn Đào quay trở lại.
Nhìn dáng vẻ ông ta có vẻ hơi nhếch nhác, so với một người thường ngày luôn mang theo vẻ bình tĩnh ung dung ôn hòa như đứng trong gió xuân thì hoàn toàn là hai người khác nhau. Lời nói của ông ta cũng không được trôi chảy: "Cậu có biết con gái tôi có thể đi đâu không?"
Trương Kiêu Kiêu, bỏ đi mất tăm rồi.
Thẩm Yến không nói gì, tông cửa xông ra ngoài.
Cuối cùng anh tìm thấy Trương Kiêu Kiêu ở xưởng sản xuất lốp xe bị bỏ hoang trên đường vành đai phía đông.
Trước khi tìm được cô ấy, Thẩm Yến đã đi đến năm sáu nơi khác mà trước kia hai người từng cùng nhau đến, rồi mới từ từ chạy xe tới rìa trung tâm thành phố.
Trong lòng Thẩm Yến cứ có cảm giác không rõ, nếu như buộc phải hình dung, thì nó giống như là đêm mùa thu se lạnh và tĩnh mịch. Anh chưa bao giờ phát hiện rằng hóa ra hai người đã cùng nhau đi đến nhiều nơi như vậy, có biết bao nhiêu kỷ niệm cùng nhau.
Xưởng sản xuất lốp xe kia là trước đây Trương Kiêu Kiêu từng đưa anh tới, cô nói rằng những lúc tâm trạng không vui đều thích tới đây ngồi, nơi này mặc dù cũ nát nhưng lại mang theo một vẻ đẹp vụn vỡ kỳ lạ, rất thích hợp để chụp ảnh.
Cô nói rồi còn hỏi anh, anh có biệt chụp ảnh không?
Thẩm Yến trầm mặt, nói không biết.
Chuyện mà Giang Vi Phong biết làm, anh không biết.
Sau đó Trương Kiêu Kiêu "xí" một tiếng, rõ ràng là đang hứng trí bừng bừng, nhưng chẳng được bao lâu không biết cô ấy lại nhớ tới thứ gì, bỗng dưng dừng bước chân, quay người nở nụ cười tươi nhìn anh, vẻ mặt thông minh lanh lợi, hỏi: "Vậy anh biết đỏ mặt không?"
Thẩm Yến hơi ngây người một chút, đáp: "Sao anh phải đỏ mặt?"
Con ngươi của Trương Kiêu Kiêu đong đưa, cười tà mị, không nói gì mà nhào vào lòng anh, cô vòng tay lên vai anh rồi hôn lên.
Khoảnh khắc ấy, cả cơ thể Thẩm Yến từ chân tóc tới móng chân đều cứng đờ lại.
Tiếp đó cô phát huy hết sức trêu chọc trên người anh, châm lửa, đến nỗi chân anh đều mềm nhũn.
Có lẽ tim cũng vậy.
Sau đó cô ấy dừng lại, cười: "Anh đỏ mặt rồi kìa."
Nhìn thấy anh luống cuống không biết đặt tay vào đâu, cô vô cùng vui vẻ, lại nói thêm: "Anh ngây thơ ghê."
"..."
Nghĩ tới đây Thẩm Yến nhẹ nhàng nở một nụ cười, nhưng đợi đến khi gặp được Trương Kiêu Kiêu, anh liền không cười nổi nữa.
Cô ngồi trên một chiếc bánh xe lớn, đầu tóc rũ rượi, đôi môi đỏ mọng, nhìn thấy anh, cô nhẹ nhàng hỏi: "Anh đến rồi à."
Thẩm Yến nói: "Bố em đang tìm em."
Trương Kiêu Kiêu thở dài: "Em ngồi ở đây hơn ba tiếng rồi, nghĩ ngợi rất nhiều."
"Em đừng nghĩ ngợi lung tung, bố em và em... không giống nhau." Thẩm Yến cụp mắt, lời vừa thốt lên, không biết là đang an ủi cô ấy, hay là đang nhấn mạnh với bản thân mình.
Đôi mắt Trương Kiêu Kiêu lấp lánh sáng lên, cười: "Thẩm Yến, em biết mục đích anh tiếp cận em không đơn thuần, nhưng khoảng thời gian này... anh có thích em một chút nào không?"
Hệt như buổi tối mùa hè, đứng bên bờ biển đốt pháo hoa que, vô số những tia sáng bắn ra, phát ra âm thanh lách tách vui tai, mỗi một tiếng lách tách của pháo hóa đều như bùng nổ trong tim anh.
Ánh sáng của bông pháo trong màn đêm đen tối cũng vô cùng chói mắt, ép Thẩm Yến phải cúi đầu xuống.