Nhậm Kha chống hai tay trên thành bồn rửa bóng loáng, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua lòng bàn tay cô, lan tràn đến tim từng chút một.
Cô muốn để bản thân bình tĩnh lại nhưng im lặng một hồi lâu vẫn chẳng có tác dụng gì.
Tiếng nổ bên tai càng lúc càng mạnh, khiến Nhậm Kha gần như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Cô nhắm chặt mắt, mí mắt run rẩy cho thấy sự bất an trong cô.
Trong đầu, cô ép buộc mình nhớ lại khoảng thời gian trước.
Giữa những mảnh vụn hỗn loạn kia, cuối cùng cô cũng nhớ ra.
Khi ở bên cạnh Trình Đẳng, anh sợ cô uống thuốc ảnh hưởng đến sức khỏe nên anh vẫn luôn tự giác sử dụng các biện pháp phòng tránh.
Ông chủ khách sạn có bán thứ đó, Nhậm Kha đã từng thấy và chắc chắn không phải hàng giả lừa người nên cô không hề nghi ngờ gì.
Thỉnh thoảng cô thấy không yên tâm, cũng từng có ý định sẽ mua thuốc uống.
Nhưng Trình Đẳng luôn như hình với bóng chẳng rời cô nửa bước, rất khó tìm cơ hội đến tiệm thuốc để mua thuốc.
Thứ hai là trong thuốc ngủ cô sử dụng lâu dài có thành phần phức tạp, thành thử cô cũng ôm một chút may mắn trong lòng.
Cô luôn nghĩ với tình trạng sức khỏe của mình hiện tại, cô sẽ không dễ có thai như vậy.
Cô sẽ không có thai.
Sẽ không.
Cô cứ an ủi bản thân như vậy hòng làm tê dại thần kinh đang bên bờ sụp đổ của mình.
Nhưng lời an ủi này bất lực đến thế nào, lòng cô biết rõ.
Nhậm Kha chậm rãi cụp mắt, tay phải run rẩy chậm rãi đưa lên lại buông xuống, cuối cùng chạm vào bụng mình.
Mặc dù nơi ấy vẫn bằng phẳng như trước nhưng có lẽ nhờ trực giác của một người phụ nữ, Nhậm Kha buộc phải thừa nhận.
Có lẽ, cô có thai thật rồi.
Nhưng mà, phải làm sao đây?
Dù là thế thật thì cô cũng không thể giữ đứa bé này lại được.
Cô không thể.
Cô Smith thấy sắc mặt Nhậm Kha càng lúc càng ảm đạm, còn xen lẫn chút xám xịt tuyệt vọng. Cô ấy mơ hồ nghĩ đến gì đó, ngay giây tiếp theo, đôi con ngươi xanh thẳm kia dần nhuốm vẻ kinh hoàng: “Nhậm! Chẳng lẽ cô vẫn còn uống thuốc ngủ sao?”
Nhậm Kha không trả lời nhưng sự im lặng của cô vào lúc này trước câu hỏi của cô Smith đã là câu trả lời rõ ràng nhất.
Cô Smith khó tin che miệng, sợ nếu mình nói thêm một câu nào nữa sẽ gián tiếp đẩy cô gái đáng thương trước mặt vào vực sâu.
Lúc đó, Nhậm Kha cúi đầu, mắt cụp xuống, lòng bàn tay lạnh như băng vu.ốt ve cái bụng phẳng lì của mình, vẻ tiếc nuối trong đáy mắt gần như biến mất hết.
Lượng thuốc ngủ trong cơ thể cô cần ít nhất hai đến ba tháng để chuyển hóa trước khi chúng đào thải hoàn toàn ra bên ngoài.
Mặc dù trước đây khi còn ở thành phố B, Nhậm Kha đã giảm dần lượng thuốc, cũng dừng việc uống thuốc lại.
Nhưng cô nhớ, sau khi đến thị trấn nhỏ, cô lại tiếp tục uống thuốc.
Dù uống không nhiều nhưng chỉ cần nghĩ đến những tác dụng phụ thuốc ngủ gây ra cho thai nhi, Nhậm Kha không dám nghĩ nhiều hơn nữa.
Cô không dám mạo hiểm, cũng không thể mạo hiểm.
Nhưng rõ ràng những chuyện này là do sai lầm cô gây ra, tại sao bây giờ báo ứng lại đến với con của cô chứ?
Trước mắt dần trở nên mông lung, Nhậm Kha cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, lẳng lặng kìm nén.
Đó là sự trừng phạt dành cho cô.
Cô Smith nhìn sự tuyệt vọng trong đôi mắt Nhậm Kha, lòng cô ấy cũng khổ sở vô cùng.
Cô ấy tiến lên trước, ôm chặt lấy Nhậm Kha, ra sức lắc đầu.
“Không sao đâu Nhậm, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra ngay. Có lẽ giống như dự đoán ban đầu của cô thôi, chỉ là bệnh dạ dày thôi, chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng ta cười lên một cái nhé, không sao cả.”
Cô Smith an ủi Nhậm Kha như vậy nhưng những lời nói bất lực kia chẳng cách nào thuyết phục được chính bản thân cô ấy.
Là một nhà nghiên cứu y học, cô ấy nhận thức rõ tác hại sâu rộng của thuốc ngủ đối với thai nhi trong bụng mẹ.
Nếu là những người khác, cô Smith sẽ bình tĩnh đứng ở góc độ của một bác sĩ, vừa chuyên nghiệp vừa không do dự đề nghị đối phương nhanh chóng phá thai phòng ngừa những khả năng xấu.
Nhưng đây là Nhậm Kha.
Là Nhậm Kha – người bạn thân thiết nhất của hai vợ chồng họ lúc học ở Harvard.
Nhiều năm qua, vợ chồng họ nhìn Nhậm Kha từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, những khó khăn trong suốt hành trình ấy khó mà diễn tả.
Cô ấy tưởng rằng bạn thân của mình cuối cùng đã hạnh phúc với người đàn ông mà cô yêu thương, không còn phải cô đơn nữa, không còn phải bếp bênh nữa, mọi thứ đều bắt đầu tiến triển tốt.
Nhưng chẳng ngờ rằng thượng đế lại bất thình lình trêu đùa họ.
Cô Smith không dám tưởng tượng, nếu kết quả kiểm tra thật sự xác nhận Nhậm Kha có thai, đồng thời lại đưa dao phẫu thuật vào tay Nhậm Kha, buộc cô phải lựa chọn tự tay giết chết chính đứa con của mình.
Đối với Nhậm Kha, kết quả tàn nhẫn như vậy là một thảm họa.
Nhưng dù họ có sẵn sàng đối mặt với sự tàn nhẫn kia hay không thì có một số chuyện, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự an bài của vận mệnh.
Trên đường đưa Nhậm Kha đến bệnh viện, cô Smith có gọi cho chồng mình – Kevin.
Lúc ấy Kevin đang đi công tác ở Los Angeles vì những công việc khác được sắp xếp của văn phòng.
Sau khi biết tình trạng hiện tại của Nhậm Kha, Kevin gấp gáp đến độ muốn lập tức bay về New York.
Cô Smith vội vàng an ủi chồng mới giúp anh ấy bình tĩnh lại, sau đó Kevin liên lạc với bác sĩ quen của mình giúp họ để nhanh chóng có được kết quả kiểm tra.
Cuối cùng mọi thứ xem như thuận lợi.
Xế chiều hôm ấy, cô Smith đã nhận được kết quả kiểm tra của Nhậm Kha.
Khoảnh khắc biết mình thật sự có thai, Nhậm Kha không khóc, chỉ đưa tay vu.ốt ve tờ xét nghiệm, chút ánh sáng le lói còn sót lại nơi đáy mắt dần tắt ngúm từng chút một theo sự chuyển động của kim giây.
Hồi lâu sau, Nhậm Kha cẩn thận gấp tờ xét nghiệm nhỏ lại rồi cất vào túi áo.
Khi cất tiếng, giọng nói vốn lành lạnh nay đã khàn đặc.
“Miley.” Cô bỗng gọi nhũ danh của cô Smith: “Cô giúp tôi hẹn thời gian phẫu thuật được không?”
Cô dừng lại, nhắm mắt tựa như tự tay cắm lưỡi dao vào lồng n.gực mình rồi đẩy mạnh đến: “Càng nhanh càng tốt.”
“Nhậm…” Cô Smith vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng làm thế, như vậy quá tàn nhẫn với cô.”
Nhậm Kha vịn tường, nghiêng ngả đứng dậy rồi cất bước đi ra ngoài. Ánh mặt trời bên ngoài rọi vào bóng dáng quạnh hiu của cô tựa như phủ lên một lớp viền vàng yếu ớt, thêm phần mờ ảo hệt như thiên sứ sắp bay xa.
“Không sao.” Giọng cô khẽ run rẩy, đứt quãng vang lên theo cơn gió nhẹ: “Không sao hết.”
Khoảnh khắc ấy, cô Smith ở bên cạnh Nhậm Kha bụm miệng, khóc không thành tiếng.
Cô ấy bỗng thấy rất hối hận, hối hận vì mình đã gọi Nhậm Kha đến Mỹ.
Thậm chí cô ấy còn nghĩ, nếu giờ phút này, người bên cạnh Nhậm Kha là người cô yêu thì có phải chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra không?
Dù có xảy ra thì ít nhất người yêu Nhậm Kha không khoanh tay bất lực trước tình huống hiện tại như cô ấy.
Thời gian Nhậm Kha phẫu thuật là vào giữa tháng sau.
Kế hoạch ban đầu của cô là sau khi phẫu thuật ở Mỹ xong, trước tháng chín sẽ bay về nước.
Khi đó bộ phim Trình Đẳng đang quay vừa khéo đóng máy, mà trước đó, cô có thêm nửa tháng nghỉ ngơi tại nước Mỹ để phục hồi sức khỏe.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Bác sĩ chính mà Nhậm Kha đã hẹn phẫu thuật đột nhiên gặp tai nạn vào ba ngày trước khi ca phẫu thuật diễn ra, hiện tại đang nằm viện điều trị.
Cuộc phẫu thuật của Nhậm Kha vì thế cũng được đẩy sang cho bác sĩ khác, nhưng dựa theo lịch trình công việc của đối phương.
Thời gian phẫu thuật của Nhậm Kha phải lùi lại mười ngày.
“Chỉ mười ngày thôi.”
Tối đó khi gọi video với Trình Đẳng, Nhậm Kha nói với anh việc trì hoãn thời gian về nước.
“Vấn đề nghiên cứu sản phẩm máy trợ thính mới vẫn chưa giải quyết xong, em thật sự không về ngay được.” Cô mỉm cười, tận tình khuyên nhủ anh: “Mười ngày thôi.”
Cô giơ tay lên, đan chéo hai ngón tay lại: “Chỉ mười ngày thôi! Được không anh? Nói “được” đi mà.”
“Không được.”
Người đàn ông trên màn hình khoanh hai tay trước ngực, mặt mày nghiêm túc, ánh mắt nhìn Nhậm Kha ẩn giấu sự xem xét kỹ lưỡng khiến Nhậm Kha thầm chột dạ.
“A Kha.” Trình Đẳng cau mày, nhìn thẳng vào cô hỏi: “Có phải em bị bệnh không? Mệt à?”
Nhậm Kha giật mình, lập tức chối: “Không có, em khỏe lắm, ăn ngon! Ngủ ngon!”
Lời này không phải lừa dối gì anh cả.
Có lẽ vì đang mang thai nên gần đây Nhậm Kha rất dễ buồn ngủ, cộng thêm cô Smith đã điều chỉnh chế độ dinh dưỡng cho mình nên tình trạng sức khỏe của cô quả thật tốt hơn trước kia rất nhiều.
Nhưng suy cho cùng trong lòng có chuyện giấu giếm nên sắc mặt cô khó tránh khỏi ảm đạm.
Mỗi lần gọi video với Trình Đẳng, trước đó cô sẽ phủ một lớp phấn dày để che giấu.
Nghĩ thế, Nhậm Kha theo bản năng sờ gò má mình.
“Có phải hôm nay em trang điểm xấu không?”
Trình Đẳng lắc đầu: “Đẹp, em có trang điểm hay không đều đẹp.”
Nghe vậy, Nhậm Kha mím môi cười khẽ, chợt sau lưng có tiếng bước chân vang lên, cô bèn quay đầu, thấy cô Smith đi vào thì gật nhẹ đầu rồi quay lại nói: “Đẳng Đẳng, bên em có việc cần làm, ngày mai… Ngày mai sẽ bận lắm nên tối ngày mốt chúng ta gọi nhé, được không?”
Dứt câu, cô chúc Trình Đẳng ngủ ngon rồi vội vàng ngắt kết nối.
Khi màn hình tối xuống, nụ cười trên mặt Nhậm Kha cũng nhanh chóng biến mất.
Cô Smith đưa ly sữa tươi cho cô, khẽ thở dài: “Nhậm à, cô không suy nghĩ kỹ lại sao?”
Uống sữa xong, cô mới ngước mắt nhìn cô Smith, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ca phẫu thuật chiều mai bắt đầu lúc mấy giờ?”
Nghe vậy, cô Smith hiểu cô đã quyết tâm phải làm, đành thở dài đáp: “Khoảng năm giờ chiều.”
“Cảm ơn cô, Miley.”
Cùng thời điểm đó, Trình Đẳng nhìn màn hình dần tối xuống, nỗi bất an trong lòng ngày một lớn hơn.
Sự bất an này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng anh, xua mãi không đi kể từ sau khi Nhậm Kha sang Mỹ.
Dù khoảng thời gian gần đây nhất, anh và Nhậm Kha gọi điện thoại cho nhau thường xuyên hơn trước nhưng vẫn không thể xoa dịu nỗi bất an trong anh.
Đặc biệt là gần đây anh càng lúc càng thấy Nhậm Kha khác thường.
Đây là một trực giác.
Là sự ăn ý được bồi dưỡng nên trong quá trình từ bé đến lớn của họ.
Trình Đẳng cụp mắt nhìn lướt qua đồng hồ đeo ở cổ tay, đợi kim chỉ giờ vừa qua năm giờ, anh lập tức lao ra ngoài, đi về phía phòng của Trần Cương.
“Đạo diễn Trần! Mau dậy làm việc!” Anh giơ tay lên gõ cửa, cánh cửa bị gõ cộc cộc liên hồi: “Hôm nay cháu muốn đóng máy, chú đừng lười biếng!”
Trong phòng, Trần Cương trùm chăn, bị tiếng gõ cửa không ngừng nghỉ của Trình Đẳng ép điên.
Từ sau khi Nhậm Kha đi, Trình Đẳng như được gắn thêm động cơ vậy, hầu như mỗi sáng đều chạy đến gõ cửa bắt ông phải dậy làm việc quay phim.
Trình độ chuyên nghiệp phải nói là đứng đầu cả đoàn làm phim.
Cả ekip đều bị thằng nhóc này làm phiền đến bất lực, thế là thời gian quay bị rút ngắn hơn một tháng.
Vậy mà thằng nhóc này vẫn chưa ưng, rõ ràng tối qua đến ba giờ sáng mới quay xong, vậy mà sáng nay mới sáu giờ đã chạy đến gõ cửa ầm ầm.
Trần Cương trùm chăn, không kìm được mắng tục một câu, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Sau này ông mà còn tìm mày quay phim, ông đổi sang họ mày luôn!”
Câu này vang lên với khí thế bừng bừng, đương nhiên Trình Đẳng đứng ngoài cửa cũng nghe rất rõ.
Anh không thèm để ý, đứng dựa cửa nhắn tin cho Đinh Thành, dặn anh ấy đặt cho mình chuyến bay sang Mỹ sớm nhất ngay sau khi đóng máy.
Sau khi giải quyết xong xuôi, anh mới cười bảo: “Cùng họ với cháu thì cùng họ vậy, chẳng phải chỉ khác nhau ở chỗ một cái âm mũi trước một cái âm mũi sau thôi à, có gì ghê gớm đâu. Chú đừng lười biếng không chịu dậy nữa!”
Trần Cương: “Cút!”
Trình Đẳng: “Cho chú thêm ba phút đó! Ba! Hai! Một!”
Trần Cương: “…”
__
Lời tác giả:
Trình Tiểu Đẳng: Không ai có thể cản tôi đi tìm A Kha!
Nhậm Tiểu Kha: Trên mặt cười vui tươi, trong lòng thì wtf
A Bối: Được rồi, Trình Tiểu Đẳng sắp sang Mỹ rồi, các bạn yên tâm ná ~ tình tiết lớn hơn như sát sinh á? Không có đâu nè ︿( ̄︶ ̄)︿
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!