Editor: Nhím
Beta: Muối
-----Đọc tại truyenwiki1.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Tác giả có lời muốn nói: Ngô Bộ Hoa: không nghĩ ra đúng không, tui còn trộm đu cp đó hihi.jpg
Ngô Bộ Hoa đầy lòng hiếu kỳ, đi đến canteen vẫn còn ngạc nhiên chuyện Lương Độc Thu có đối tượng.
"Tôi không nghĩ tới Lương đại học bá vậy mà còn yêu đương đấy." Ngô Bộ Hoa uống trà sữa vừa mua, có chút cảm khái nói, "Cảm giác này kíƈɦ ŧɦíƈɦ y hệt chuyện cậu nói mình có đối tượng."
Tiêu Xuyên cạn lời, "Chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên?"
"Cậu không hiểu." Ngô Bộ Hoa liếc mắt nhìn Tiêu Xuyên một cái, ý vị cao thâm, "Hồi cấp ba tôi nghe người khác nói về Lương Độc Thu, đều đồng ý rằng Lương Độc Thu cho đến khi tốt nghiệp cũng sẽ không yêu đương."
"..." Tiêu Xuyên trợn mắt, "Mấy người nhàm chán quá đấy."
"Nhưng Tiêu ca này, cậu cảm thấy Lương Độc Thu sẽ thích loại hình nào?" Ngô Bộ Hoa xoa cằm tự hỏi, rốt cuộc nói thẳng, "Tôi không tưởng tượng nổi mẫu người của cậu ấy."
Tiêu Xuyên cười hai tiếng, nghĩ thầm cái này chẳng cần cậu biết, tôi biết là được. Nhưng Tiêu Xuyên sẽ không thật sự nói vậy, cho nên hắn dừng một chút, cười nhạo, "Tôi biết sao được?"
Nghe vậy Ngô Bộ Hoa thở dài, phụ họa theo, "Đúng rồi, nếu cậu biết thì sẽ chẳng bất hòa với Lương Độc Thu."
Tiêu Xuyên rất muốn cười ra tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, bảo Ngô Bộ Hoa tự về ký túc xá, hắn còn có việc, đi một chút rồi về.
Học cả một buổi sáng, Ngô Bộ Hoa đã sớm mệt muốn chết, giờ nghe Tiêu Xuyên nói có việc muốn đi, lòng hắn có dư mà lực không đủ, trên miệng thể hiện vĩnh viễn ủng hộ hắn, sau đó đi luôn.
Tiêu Xuyên bị Ngô Bộ Hoa chọc cười, nhìn hắn ngồi lên xe trường rồi mới đi đến tòa dạy học. Vừa rồi khi ăn cơm, Tiêu Xuyên nhận được tin nhắn của Lương Độc Thu, nói anh ở tầng cao nhất của giảng đường lớn chờ hắn.
Giữa trưa nhưng tòa dạy học cũng không yên tĩnh, các đoàn hội lớn và hội sinh viên chiếm cứ một ít phòng để họp, có vài người buổi chiều có tiết lười về nhà, muốn lên lớp sớm để chiếm chỗ.
Tầng trên cùng thực ra lại yên lặng, dù sao bình thường cũng ít có lớp bị xếp ở tầng này, lại không phải phòng học cố định của lớp (?), nên trong phòng không có thiết bị theo dõi, Tiêu Xuyên có thể hiểu được Lương Độc Thu gọi hắn đến đây là có dụng ý.
Nhưng Tiêu Xuyên không nghĩ Lương Độc thu lớn gan như vậy.
Đầu tiên Tiêu Xuyên không lên tiếng, đến tầng trên cùng liền đẩy cửa đi vào, không ngờ cửa vừa hé, Tiêu Xuyên đã bị người nắm cổ tay kéo vào phòng.
Giây tiếp theo, Tiêu Xuyên bị Lương Độc Thu giữ cổ tay, cố định trên tường.
Tiêu Xuyên biết người làm vậy là Lương Độc Thu, vì thế từ đầu hắn đã không phản kháng, đợi bị đặt lên tường còn có tâm tình nhìn Lương Độc Thu cười, nhướng mày hỏi anh muốn làm gì.
Lương Độc Thu nhớ rõ chuyện lúc nãy có người đến gần, giờ nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Tiêu Xuyên, trong lòng căng thẳng thoáng chốc nhẹ nhõm.
Lương Độc Thu nhếch môi cười, buông lỏng tay giữ Tiêu Xuyên, ôm eo hắn, đầu đặt trên vai Tiêu Xuyên, "Sợ anh không vui."
Tiêu Xuyên nghiêng đầu hôn đỉnh đầu Lương Độc Thu, ngửi được mùi hương quen thuộc liền biết là dầu gội hắn đi siêu thị mua trước đó.
"Anh có gì không vui?" Tiêu Xuyên biết rõ còn cố hỏi, "Anh thì có gì không vui."
Lương Độc Thu nghe vậy cũng không tức giận hay nôn nóng, nghe được Tiêu Xuyên là cố tình nói vậy muốn chọc giận hắn, không nhịn được cười ra tiếng.
Anh thích Tiêu Xuyên như vậy.
"Ừm, là em nghĩ nhiều rồi." Lương Độc Thu xoa dịu Tiêu Xuyên, "Nhưng em vẫn cần nói với anh một lần nữa."
Tầng cao nhất tĩnh lặng, Tiêu Xuyên thậm chí còn nghe được tiếng sinh viên nói chuyện vang lên, điều này khiến lòng hắn có chút ngứa, không khống chế được muốn hôn Lương Độc Thu.
"Nói gì thế?" Tiêu Xuyên nói, "Anh nghe đây."
"Lương Độc Thu mười sáu tuổi thích Tiêu Xuyên, Lương Độc Thu mười tám tuổi cũng thích Tiêu Xuyên." Lương Độc Thu nhấn mạnh, "Em chỉ thích Tiêu Xuyên."
Tiêu Xuyên vốn còn nghĩ Lương Độc Thu muốn nói chuyện quan trọng gì, tập trung chú ý, đột nhiên được Lương Độc Thu thổ lộ, vẫn còn sửng sốt. Nhưng sau đó là cả một bầu trời vui sướng.
Không nhịn được, Tiêu Xuyên cũng không cố, "Anh, em muốn hôn anh."
Đừng nhìn bọn Ngô Bộ Hoa gọi Tiêu Xuyên là ca, thực tế hắn so với Lương Độc Thu còn nhỏ hơn mấy tháng, vì thế trong mắt người ngoài là Tiêu ca, sau lưng lại ôm Lương Độc Thu gọi anh.
Lương Độc Thu không đáp lại, trực tiếp dùng hành động thể hiện thái độ của mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai, truyện Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai , đọc truyện Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai full , Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai full , Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai chương mới