-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Tác giả có điều muốn nói: Tôi sẽ viết tiếp vào ngày mai, hơn 6000 chữ, cảm ơn các bạn đã ủng hộ ~
Người gặp chuyện vui nên tinh thần cũng sảng khoái, Tiêu Xuyên vừa nghĩ đến chuyện cha Tiêu buông lỏng chuyện của hắn và Lương Độc Thu thì khóe miệng không ngừng cong lên, hận không thể để cho người khác biết hắn đang vui như thế nào.
Ngô Bộ Hoa không biết Tiêu Xuyên đã trải qua cái gì, nhìn hắn như vậy còn tưởng rằng Tiêu Xuyên chịu cú sốc không nhỏ trên diễn đàn mới có thể vui thành như vậy, dù sao không nói đến chuyện đối thủ lâu năm đột nhiên yêu đương, còn đặc biệt là đồng tính luyến ái, đây không phải là cơ hội đem hắn ra làm trò cười trước mắt sao?
Nhưng Ngô Bộ Hoa lại nghĩ đến Tiêu Xuyên không phải là dạng người hay lên diễn đàn, bằng không dựa vào bằng cấp ở trường trung học của hắn, phỏng chừng trên đó đã sớm bị oanh tạc rồi, rốt cuộc cũng không có ai chịu được việc mỗi ngày đều bị hành hạ như vậy.
Nhưng nếu không phải vì Lương Độc Thu, vậy có gì đáng để Tiêu Xuyên vui vẻ như thế? Ngô Bộ Hoa không giải thích được, cuối cùng đem lý giải của mình đặt vào đại hội thể thao sắp tới.
Trường học bên cạnh Đại học Tây đã sớm hoàn thành đại hội thể thao, khi đó Ngô Bộ Hoa còn đang trong kỳ huấn luyện quân sự, nghe tiếng khai mạc đại hội thể thao của trường bên cạnh mà hâm mộ không thôi.
Nhưng Đại học Tây khai giảng muộn, quân huấn đều kết thúc vào cuối tháng chín, tiếp theo là ngày Quốc khánh, còn bầu cử xã đoàn và một số chuyện khác nên đại hội thể thao đã bị di dời lịch, phải đến mấy ngày gần đây mới phát thông báo.
Ngô Bộ Hoa cũng không thích đại hội thể thao lắm, bởi vì mỗi năm đến thời điểm này hắn đều bị buộc phải tham gia một cuộc thi, hai ngày thi đấu thực sự rất vất vả.
Nhưng Tiêu Xuyên thì khác, hắn thích thể thao, ba năm trung học hắn chính là gương mặt thân quen của đại hội thể thao, mặc dù không đến mức lần nào cũng đoạt giải nhưng chỉ cần có Tiêu Xuyên thì thành tích của lớp bọn họ nhất định sẽ không kém.
Tiêu Xuyên giỏi nhất là chạy đường dài, đây cũng là hạng mục mà mỗi năm hắn đều nhận giải, mỗi lần hắn lên sân khấu đều sẽ thu hút hết toàn bộ sự chú ý của các nữ sinh, trở thành tiêu điểm của sân vận động.
Lương Độc Thu về mảng thể thao không tốt lắm, hồi trung học đã từng tham gia một cuộc chạy tiếp sức, thế nhưng chạy không tốt, nếu không phải gậy* cuối cùng là Tiêu Xuyên thì lần đó thành tích lớp của bọn họ sẽ đặc biệt thê thảm.
(*Là que hay gậy mọi người truyền nhau trong các cuộc chạy tiếp sức)
Cũng chính vì vậy, Ngô Bộ Hoa cho rằng Tiêu ca hắn rất không thích Lương Độc Thu, hơn nữa Lương Độc Thu lại không am hiểu về thể thao, vậy nên Ngô Bộ Hoa muốn Tiêu Xuyên có thể tham gia đại hội thể thao để cướp đi sự chú ý của mọi người, để cho bọn họ không còn chú ý tới Lương Độc Thu nữa.
Nhưng Tiêu Xuyên nghe xong lời kể của Ngô Bộ Hoa, lại ngoài dự liệu của hắn, Tiêu Xuyên không những không đáp ứng, ngược lại còn lắc đầu cự tuyệt, "Đại hội lần này tôi không tham gia."
"???" Ngô Bộ Hoa nghĩ không ra: "Tiêu ca cậu không tham gia ? Vì sao vậy?"
Trong mắt Ngô Bộ Hoa, Tiêu Xuyên tham gia đại hội thể thao là chỉ có lợi mà không có hại, cho nên hắn không nghĩ ra bất cứ lý do gì để Tiêu Xuyên cự tuyệt.
Tiêu Xuyên không trả lời ngay mà biểu cảm thoạt nhìn có chút do dự, giống như là không biết nên giải thích như thế nào, mà Ngô Bộ Hoa thấy Tiêu Xuyên trầm mặc thì càng sốt ruột, "Tiêu ca nếu không muốn chạy đường dài nữa vậy chúng ta thử cái khác được không? Tôi đọc mẫu đăng ký từ lớp trưởng thấy có rất nhiều sự lựa chọn." "Không phải là không muốn chạy mà là đột nhiên cảm thấy nó không có ý nghĩa nữa." Tiêu Xuyên không biết xấu hổ nhìn thẳng vào Ngô Bộ Hoa, sợ bản thân sẽ nhịn không được mà nói sự thật, vậy cũng quá là mất mặt, liền chuyển đề tài, "Hơn nữa năm nay tôi còn có nhiệm vụ mới."
-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Ngô Bộ Hoa nói không sai, quả thật Tiêu Xuyên ba năm trung học năm nào cũng tham gia đại hội thể thao, hơn nữa mỗi lần đều cố gắng hết sức để đạt được thứ hạng tốt nhất. Nhưng điều này cũng không nói lên được hắn yêu thích thể thao bao nhiêu, hoặc là cảm giác vinh dự đối với lớp của hắn mạnh đến mức nào, ngược lại Tiêu Xuyên hàng năm đều tham gia đại hội thể thao đơn giản là bởi Lương Độc Thu là nhân viên hậu cần. Lương Độc Thu về mảng thể thao không được tốt, lại thuộc hội sinh viên nên giáo viên chủ nhiệm cũng không ép buộc anh tham gia thi đấu để anh làm tốt nhiệm vụ của hội sinh viên, phụ trách tốt công tác hậu cần.
Ví dụ, giúp các vận động viên các lớp đeo biển số, hoặc đưa nước cho họ.
Tiêu Xuyên cũng không thích bản thân quá nổi bật nên rất nhiều lúc hắn có thể không tham gia thì sẽ không tham gia, miễn là không đột nhiên trở thành trung tâm, bị quá nhiều người chú ý là được. Nhưng vừa nghĩ đến Lương Độc Thu sẽ giúp vận động viên dán biển số, thậm chí còn đưa nước cho các vận động viên khác, Tiêu Xuyên liền nhịn không được.
Tiêu Xuyên bụng dạ hẹp hòi nên không muốn Lương Độc Thu giúp người khác đeo biển số, cũng không muốn Lương Độc Thu đưa nước cho người ta, dù sao mỗi lớp ngoại trừ học sinh dự thi và người cổ vũ ra, còn có nhân viên hậu cần chuyên môn, căn bản không cần Lương Độc Thu tự mình làm những việc này. Nhưng nếu như vậy thì Lương Độc Thu có thể giúp hắn đeo biển số.
Cho nên Tiêu Xuyên không chỉ báo danh tham gia đại hội thể thao, mỗi lần còn chen chúc lên trước mặt Lương Độc Thu, một bên làm bộ không kiên nhẫn bảo Lương Độc Thu giúp hắn đeo biển số, một bên len lén nắm tay Lương Độc Thu. Sau đó thi đấu còn cố gắng giành vị trí thứ nhất, cuối cùng cũng có thể khiến Lương Độc Thu chú ý tới thành tích của mình.
Mà bây giờ học đại học, Lương Độc Thu không phải là cán bộ lớp, cũng không thuộc hội sinh viên, vậy nên Tiêu Xuyên cho dù có tham gia đại hội thể thao cũng rất khó được cùng Lương Độc Thu tiếp xúc thân mật, vậy Tiêu Xuyên còn tham gia đại hội thể thao làm gì?
Huống chi hắn cũng không lừa Ngô Bộ Hoa, hắn không tham gia đại hội thể thao đúng là có chuyện khác. "Chuyện gì vậy?" Ngô Bộ Hoa bật cười, "Cũng không có khả năng là học ủy* thấy cậu vẻ ngoài ưa nhìn nên để cậu dẫn đầu đội đấy chứ?"
(*Gốc 学委: Ủy ban học thuật)
Ngô Bộ Hoa mang theo ngữ khí trêu ghẹo nói lời này, cũng không có thật sự cho rằng Tiêu Xuyên muốn dẫn đầu, nhưng Tiêu Xuyên nghe xong lời của hắn lại gật đầu, còn không quên phụ họa, "Cậu đoán rất đúng, học ủy quả thật tìm tôi."
Đại hội thể thao Ninh Thành, Tam Trung đều đi phương trận*, chỉ có Tam Trung truyền thống là có giáo viên chủ nhiệm lớp dẫn đội, khi đó cũng có người đưa ra ý kiến nói có thể cho học sinh đến dẫn đội, trang điểm vui nhộn thay vì làm theo cách thông thường, chắc chắn sẽ nổi bật nhất đại hội.
(*Bày trận theo hình vuông)
Đáng tiếc là đề nghị này lại bị giáo viên chủ nhiệm không chút lưu tình từ chối, bọn họ đành phải tôn trọng truyền thống của trường, để cho giáo viên chủ nhiệm dẫn đội đi phương trận. Ngô Bộ Hoa qua ba năm đại hội thể thao như vậy, theo bản năng cho rằng đại hội thể thao của trường phía Tây cũng theo truyền thống như vậy, nếu không phải nghe Tiêu Xuyên nói bậy, Ngô Bộ Hoa sẽ không nghĩ theo hướng này. Nhưng nghĩ lại, điều đó cũng không có nghĩa là Ngô Bộ Hoa đồng ý, vậy nên sau khi Tiêu Xuyên gật đầu tán thành suy đoán của hắn, cả người Ngô Bộ Hoa đều kinh hãi, càng làm cho hắn nói không nên lời, Tiêu Xuyên nói lần này dẫn đầu đội có tới hai người.
"Một người khác... là ai vậy?" Ngô Bộ Hoa kỳ thật trong lòng đã có một suy đoán, nhưng không quá tin tưởng, còn không ngừng hỏi Tiêu Xuyên sự thật.
Tiêu Xuyên nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Ngô Bộ Hoa như vậy bỗng nhiên có chút không đành lòng, nhưng vừa nghĩ đến việc hắn có thể mặc đồng phục giống như Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên liền không để ý đến Ngô Bộ Hoa nữa.
So sánh với Lương Độc Thu, những người khác đều ra phía sau đứng hết đi.
"Là Lương Độc Thu, học ủy nói với tôi, lần này viện quản lý do chúng tôi dẫn đội." Tiêu Xuyên hồi tưởng lại những gì học ủy đã nói, không nhịn được cười: "Cán bộ lớp còn cố ý đặt đồng phục riêng, cũng không tệ lắm." Ngô Bộ Hoa: "..."
Ngô Bộ Hoa trong lòng cười khổ, âm thầm tán thành lời của Tiêu Xuyên, quả thật là cũng không tệ, hắn cũng sắp bị dọa chết đến nơi rồi.
Sau buổi khai giảng của trường đại học hơn một tháng, Ngô Bộ Hoa là bạn học của Lương Độc Thu, chỉ là thời gian tiếp xúc không nhiều lắm, Tiêu Xuyên mỗi cuối tuần đều biến mất dạng, Ngô Bộ Hoa cho dù có lòng thì cũng không có thời gian hiểu rõ chuyện của hai người bọn họ.
Thế cho nên đến bây giờ Ngô Bộ Hoa đều cho rằng Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu cực kỳ không hợp nhau, giống như hồi trung học, vậy nên khi Ngô Bộ Hoa nhìn thấy Tiêu Xuyên nhắc tới Lương Độc Thu không chỉ không khó chịu, ngược lại còn cười vui vẻ, Ngô Bộ Hoa cảm thấy thế giới này đúng là ảo diệu.
Tiêu ca hắn và Lương Độc Thu không phải là thủy hỏa bất tương dung*, gặp mặt liền bất hòa sao, sao bây giờ nhắc tới đối phương thì lại cười vậy? Hơn nữa lần trước trong giờ tự chọn có chuyện gì mà đánh nhau vậy? (*Đại ý hai người như lửa với nước, không hề hợp nhau)
Ngô Bộ Hoa ôm một đầu đầy nghi vấn đợi Tiêu Xuyên giải đáp, đáng tiếc Tiêu Xuyên lại rất vô tình, không hề có ý định giúp Ngô Bộ Hoa giải đáp nghi hoặc, vừa tan học liền cầm sách rời đi.
Ngô Bộ Hoa còn đang mắc kẹt trong thế giới của mình, nhìn thấy Tiêu Xuyên đi cũng không nghĩ tới việc giữ lại, càng không chú ý tới Tiêu Xuyên vừa đi, nam sinh ở hai hàng phía trước hắn cũng đi.
Người nọ chính là Lương Độc Thu.
-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Tiêu Xuyên đi vội như vậy do buổi sáng học ủy nói đồng phục đã may xong, bảo hắn buổi trưa tan học thì đến tìm cô lấy, Tiêu Xuyên nhớ rõ Lương Độc Thu da nhạy cảm, quần áo mới nếu không giặt mà đã mặc thì sẽ rất dễ nổi mẩn đỏ, Tiêu Xuyên liền tính toán lấy đồng phục về trước một lần. Ai biết hắn vừa mới lấy được đồng phục từ học ủy, còn chưa kịp ra khỏi đại sảnh, đã bị người từ bên cạnh túm lấy cổ tay, dùng sức kéo vào trong gian phòng nhỏ bên cạnh.
Đồng phục do học ủy đặt ở đại sảnh học viện, nơi này thường dùng để tổ chức tiệc nhỏ, cho nên không gian đủ lớn, bình thường khi không hoạt động thường bị các lớp trưng dụng làm văn phòng tạm thời, cái gì cũng chất đống ở đây.
Gian phòng nhỏ kỳ thật là một phòng trang điểm, mỗi lần tổ chức tiệc đều là náo nhiệt nhất nơi này, diễn viên trong tổ hợp đều chen chúc trong căn phòng nhỏ này, do chuyên gia trang điểm trang điểm cho bọn họ.
Lương Độc Thu không bật đèn, chỉ có một chút ánh đèn trong đại sảnh chiếu vào gian phòng, để Tiêu Xuyên có thể nhìn rõ mặt anh.
"Lương học trưởng, sao lại?" Tiêu Xuyên đặt đồng phục lên bàn bên cạnh, đưa tay điểm mũi Lương Độc Thu, "Theo dõi tôi?" Gian phòng nhỏ đã lâu không sử dụng, có một vài mùi lạ, Lương Độc Thu không quá quen, liền cúi đầu vùi vào trong ngực Tiêu Xuyên, một chút cũng không thừa nhận, "Ừ, theo dõi cậu."
"Theo dõi tôi làm gì?" Cằm Tiêu Xuyên đặt ở cổ Lương Độc Thu, cố ý trêu chọc anh, "Muốn làm chuyện bất chính sao?"
Lương Độc Thu bị Tiêu Xuyên chọc cười, biết Tiêu Xuyên đang náo loạn, liền theo lời Tiêu Xuyên nói tiếp, "Cậu nói đúng, đúng là có ý nghĩ như vậy."
"Ừ?"
"Muốn hôn cậu." Lương Độc Thu hiếm khi làm nũng: "Hôn một lần được không?"
Khóe miệng Lương Độc Thu không tự chủ mà nhếch lên, vốn còn muốn phản bác nói cái này không tính là hôn, bất quá sau khi anh nghe được tiếng cười của Tiêu Xuyên, Lương Độc Thu liền cảm thấy không cần phải nói như vậy nữa. "Nghe được cậu nói chuyện phiếm cùng Ngô Bộ Hoa, cho nên liền đi theo tới đây." Lương Độc Thu cười nhẹ nói, "Sao cậu còn bắt nạt cậu ấy?"
Tiêu Xuyên không muốn nghe Lương Độc Thu nói giúp cho người khác, cố ý nhíu mày hỏi ngược lại, "Như vậy không được sao?"
"Được chứ, cậu vui vẻ là được rồi." Lương Độc Thu lập tức an ủi Tiêu Xuyên, sau đó khéo léo chuyển đề tài, "Vậy lần này thật sự là chúng ta dẫn đội đi phương trận sao?"
Có lẽ là Tiêu Xuyên nhìn thân thiện hơn một chút, còn Lương Độc Thu bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng, cho nên học ủy cũng không tìm anh nói chuyện này, nếu không phải nghe Tiêu Xuyên cùng Ngô Bộ Hoa nói chuyện, Lương Độc Thu còn bị lừa gạt.
"Đúng vậy, quần áo đều đã chuẩn bị xong." Tiêu Xuyên vỗ vỗ quần áo đặt một bên, nháy mắt ám chỉ, "Trước đó tôi nhìn ảnh, biết được cậu mặc vào nhất định rất đẹp trai." Không cần Tiêu Xuyên nói thêm lời nào, Lương Độc Thu liền hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, mà điều này cũng làm cho Lương Độc Thu có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình và Tiêu Xuyên thật sự quá làm càn.
Mặc dù biết rằng đây là quần áo để mặc nhưng không ngờ còn dám có ý tứ khác, nhưng Lương Độc Thu còn chưa từng nghĩ tới cự tuyệt, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu lại là Tiêu Xuyên. Lương Độc Thu nghĩ như nào liền làm như vậy.
"Có thể, đều nghe lời cậu." Môi Lương Độc Thu dán vào vành tai Tiêu Xuyên, hơi thở ra khiến Tiêu Xuyên cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được run rẩy, "Nhưng mà..."
"Nếu cậu muốn cởi..." Trán Lương Độc Thu chống lên vai Tiêu Xuyên, mím môi cười nhẹ, "Thì cũng phải giúp tôi mặc quần áo kia." Ngoài cửa đại sảnh là tiếng cán bộ mấy lớp khác thảo luận, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy vài tiếng cười, mà bên trong cửa là hai người làm chuyện xấu đang chột dạ.
Nhịp tim của họ giống như sấm sét trước cơn bão.
-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!