Ánh nắng sáng sớm đã bắt đầu những giọt đầu tiên.
Cả quân khu đã tập luyện thể dục gần xong ở sân tập chính, chỉ còn chạy bộ.
Ai cũng đang rôm rả bàn tán rằng lần đầu tiên thấy ngài Thượng tướng không đi tập thể dục.
Cả hơn mười năm nay anh duy trì nề nếp quân đội chặt chẽ, ngừoi ta nói trụ cột quốc gia chắc sẽ sống trong nhung lụa, có người hầu hạ đến nơi đến chốn.
Nhưng chỉ có người tiếp xúc rồi mới biết.
Họ cũng như binh lính bình thường, cũng quy củ, cùng nhau học tập, cùng nhau học tập, cùng nhau ăn những phần cơm quân đội đạm bạc.
Quan trọng là vào sinh ra tử, số lần xém chết cũng không thể nhớ rõ.
Chỉ là anh vác trọng trách của một vị Thượng tướng lên vai mà thôi.
Đã trôi qua thêm ba phút nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của anh.
Trần Diệc và Dương Nguyên quyết định không chờ nữa, cho cả quân khu chạy bộ.
Hai cái người này là người mong anh không xuất hiện nhất, bởi vì anh không xuất hiện thì họ nắm chắc rằng họ đã se chỉ luồn kim thành công.
Cả quân khu đang đoán chừng xem Thượng tướng sao lại không xuống chạy bộ.
Nhưng họ đâu ngờ, ngài Thượng tướng cao cao tại thượng đang yên bình ôm người đẹp trong lòng.
Dương Lâm Bảo đã dậy từ sớm rồi, nhưng anh không rời đi, bởi vì anh muốn ngắm người bên cạnh thêm chút nữa.
Một mớ rối rắm trong đầu anh.
Anh có được cô rồi, nhưng cô có vì thế mà hận anh hay không?
Miên man trong suy nghĩ đó một lúc lâu, anh mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau anh lại tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì cũng đã hơn 6 giờ, anh ngủ thêm được hơn một tiếng.
Dương Lâm Bảo khẽ nhìn bảo bối nhỏ nằm cuộn người như nhím ngủ ngoan trong lòng.
Hạ Mạn Thư khéo léo nằm lọt trong người anh, chăn trùm kín đầu.
Dương Lâm Bảo nhắn vài tin nhắn cho Trần Diệc rồi lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nghe hơi thở đều đều của cô trong chăn.
Nhớ đến phi vụ tối qua, người anh lại nhộn nhạo hết lên.
Chết tiệt, anh si mê cơ thể cô rồi.
Cái thằng ở dưới kia, đừng có dựng đứng lên như thế chứ, vợ anh còn chưa dậy cơ mà.
Dương Lâm Bảo bất giác thò tay vào trong chăn, vuốt v3 tấm lưng trần của cô, rồi đến chiếc eo nhỏ.
Hạ Mạn Thư như cảm nhận hơi nóng đang di chuyển trên người mình thì khó chịu cựa một tiếng.
Trong mơ màng cô cảm nhận được vùng ngực mình lạnh lạnh, ướt át.
Mộng xuân? Hạ Mạn Thư khẽ hừm nhẹ trong thanh quản như là thể hiện khó chịu.
Như chân cô bị nhấc lên, một tiếng nói trầm thấp bên tai:
- Em ơi! Dậy chưa?
Cô mơ màng mở mắt ra, gương mặt Dương Lâm Bảo đập ngay vào mắt.
Cô giật mình la lên, theo phản xạ muốn ngồi bậy dậy nhưng đã bị anh ôm lại.
Chiếc chăn đắp ngang thân hai người cũng có chút mùi vị, thấy rõ ràng chân cô đã bị nâng gác lên eo anh, một tay anh luồn xuống dưới ôm bả vai cô, tay kia anh ôm chặt mông của cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!, truyện Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! , đọc truyện Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! full , Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! full , Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! chương mới