Bấy giờ là hơn bốn giờ sáng, mặt trời sắp mọc.
Hạ Mạn Thư ngủ một mạch đến hơn bốn giờ chiều làm Dương Lâm Bảo lo lắng.
Còn kêu cả Hoắc Cố Lăng Thành đến khám cho cô.
Hoắc Cố Lăng Thành kiểm tra một chút rồi nói:
- Hôm qua cậu làm gì?
Dương Lâm Bảo ngồi trên giường khó hiểu:
- Tôi đã làm gì đâu.
Hoắc Cố Lăng Thành giọn dẹp đồ rồi nói:
- Em ấy uống thuốc ngủ, số lượng rất nhiều.
Có lẽ ngày hôm nay chưa tỉnh được đâu.
Dương Lâm Bảo nhíu mày:
- Thuốc ngủ?
Hoắc Cói Lăng Thành gật đầu trả lời:
- Cậu canh em ấy đi, đến sáng mai không tỉnh lại thì mang đến bệnh viện.
Dương Lâm Bảo xua tay bảo anh đi.
Ngồi nhìn cô một lúc rồi gọi điện:
- Tần Diệc, cậu đến khách sạn Rose and King lôi Tần Thương về đây.
Anh đi xuống phòng khách, ngồi đó một chốc thì Trần Diệc và Dương Nguyên dẫn Tần Thương vào.
Tần Thương không biết liêm sỉ, õng à õng ẹo sà vào lòng anh:
- Nhớ em rồi sao bảo bối?
Dương Lâm Bảo mạnh đẩy hất cô ra:
- Tránh xa tôi ra.
Tần Thương bị ngã xuống đất, trưng ra bộ mặt uỷ khuất, chớp đôi mắt to:
- Tại sao thế? Không phải đêm qua..
Dương Lâm Bảo đi đến bóp cằm cô:
- Cô đã bỏ thuốc ngủ cho vợ tôi uống?
Tần Thương đau đớn nắm tay anh lại:
- Không, không có.
Dương Lâm Bảo cười khinh bỉ, hất ra:
- Dương Nguyên, check camera phòng bếp.
Dương Nguyên gật đầu đi lại bàn mở laptop của Dương Lâm Bảo ra gõ gõ chỉnh chỉnh một chút rồi quay lại:
- Bỏ thuốc vào hai ly nước, của anh và của tiểu phu nhân.
Dương Lâm Bảo híp mắt:
- Thuốc kích dục sao? Chẳng trách.
Tần Thương run sợ, cúi rạp người xuống:
- Không, anh Bảo.
Là..
là mẹ anh, là mẹ Ninh bảo em làm vậy.
Bà ấy nói nếu làm thế sẽ lấy được anh.
Em biết sai rồi anh Bảo.
Dương Lâm Bảo tức giận, nắm chặt tay lại:
- Cho nên cô mới leo lên giường tôi? Nếu cô đã như vậy thì..
Trần Diệc!
Trần Diệc đứng nghiêm sẵn sàng nhận nhiệm vụ:
- Có!
Dương Lâm Bảo nhìn Tần Thương bằng ánh mắt ghét bỏ:
- Đưa cô ta cho đám trong ngục.
Trần Diệc do dự:
- Như thế không nên, dì Ninh mà biết..
Dương Lâm Bảo quát lên:
- Mang đi.
Chừa mạng sống lại rồi vứt trước Tần gia.
Anh bỏ đi lên lầu.
Tần Thương khóc lóc xin tha:
- Dù gì đêm qua anh cũng đã làm tình với em.
Nếu em có thai con của anh thì làm sao? Anh định bỏ nó sao?
Dương Lâm Bảo khựng lại ở cầu thang, bình tĩnh lên tiếng:
- Chưa chắc là con của tôi.
Dương Nguyên đi lại cúi đầu:
- Tần tiểu thư, xin lỗi cô.
Tần Thương chưa kịp nói gì hết thì bị đánh ngất đi.
Anh vác cô ra ngoài.
Trần Diệc cũng đi theo.
Dương Lâm Bảo tức giận đùng đùng đi lên tầng.
Mới qua ngã rẽ thì gặp Hạ Mạn Thư đang đứng đó.
Anh vui mừng:
- Em dậy rồi.
Sao lại ra đây?
Hạ Mạn Thư nhìn anh bằng đôi mắt thất vọng.
Anh nhíu mày đi lại định ôm cô, nhưng cô lùi lại ra sau tránh né.
Dương Lâm Bảo khó hiểu:
- Em sao thế?
Hạ Mạn Thư đôi mắt chực rơi lệ, giọng run run:
- Đêm qua chú cùng cô ấy làm tình?
Dương Lâm Bảo hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, khẽ gật đầu.
Anh tưởng cô sẽ làm nháo lên, sẽ la um xùm lên, nhưng không.
Hạ Mạn Thư chỉ lặng lẽ gật đầu rồi quay về phòng.
Anh ngạc nhiên nắm tay cô lại:
- Tôi biết là tôi sai.
Em giận tôi đánh tôi đi.
Hạ Mạn Thư nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh:
- Không sao không sao.
Tôi biết chú bị trúng thuốc mà, với lại nhu cầu sinh lý ai mà chẳng có.
Tôi hiểu mà.
Cô gỡ tay anh ra rồi đi về phòng, ngồi ở ghế mây ngoài ban công một lúc.
Trong lòng đau như thắt, không ngờ cũng có ngày mình sai chung đàn ông với người khác.
Dương Lâm Bảo đi theo cô, ngồi xuống trước mặt nói:
- Lần này thôi, lần sau tôi sẽ không tiếp xúc với người phụ nữ nào nữa.
Được không?
Hạ Mạn Thư gật đầu, nụ cười vẫn như cũ:
- Được.
Tôi tin chú.
Chú nghĩ tôi là đồ ngốc à?
Dương Lâm Bảo ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng dôc dành như đứa trẻ:
- Xin lỗi em.
Hạ Mạn Thư nở nụ cười khinh.
Xin lỗi? Chú xin lỗi tôi bao nhiêu lần rồi? Cô nhỏ giọng:
- Chú, tôi muốn ở một phòng khác.
Dương Lâm Bảo ngạc nhiên:
- Tại sao?
Hạ Mạn Thư gãi đầu:
- Dạo này tôi hay bị mất ngủ, nghe tiếng động nhỏ không ngủ được.
Dương Lâm Bảo xoa đầu cô:
- Được, tôi bảo dì Hà giọn phòng bên cạnh cho em.
Hạ Mạn Thư gật một cái rồi không nói gì.
Đến tối dì Hà đến nấu cơm rồi giọn phòng cho Hạ Mạn Thư.
Dương Lâm Bảo lại có việc ở đồn cảnh sát, cô một mình ăn cơm rồi trở về phòng mới.
Căn phòng này không lớn bằng phòng của anh, không đầy đủ nội thất nhưng nhìn chung vẫn được.
Cái giường lớn ở giữa, ban công có cửa kính nhìn được ra vườn hoa, rèm cửa màu xanh nhạt.
Có một cái tv treo trên tường, bên dưới còn có một cái tủ nhỏ để đựng đồ linh tinh, phía sau đó là phòng tắm.
Bên cạnh giường cô là một cái bàn đựng đèn ngủ, vài cái ngăn kéo.
Bạn đang đọc bộ truyện Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!, truyện Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! , đọc truyện Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! full , Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! full , Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! chương mới