Edit: Hừa.
Sau bữa tối, Hạ Văn Nam không còn việc gì để làm nên cậu đi lang thang bên ngoài cả buổi.
Cậu chỉ đơn giản là không muốn về căn nhà đó, có lẽ vì tâm lý cậu cảm thấy khu tập thể đổ nát ở thị trấn cũ mới là nhà của mình.
Cậu đi tới một khu trò chơi điện tử, đổi hai mươi tệ thành tiền xu chơi gắp thú, chơi hết hai mươi tệ, cậu không muốn phí thêm tiền nữa nên đứng bên cạnh xem người khác chơi.
Mãi đến khi có một đôi tình nhân AO ôm nhau đi đến thì cậu mới rời khỏi khu trò chơi, cậu không thích ngửi mùi tình yêu hường phấn bay đầy trời, mặc dù không hôi nhưng cũng không chịu được.
Hạ Văn Nam chầm chậm trở về nhà.
Lúc bước vào nhà thì đã khoảng 9 giờ tối, cậu dùng vân tay mở cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa hé một khe nhỏ, bên trong đen kịt một màu.
Thấy Minh Lộ Xuyên vẫn chưa về, Hạ Văn Nam thở phào nhẹ nhõm đẩy cửa vào nhà, không bật đèn mà định đi thẳng về phòng ngủ của mình luôn.
Nhưng chỉ vừa đi được hai bước thì có một giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng khách: “Em đi đâu vậy?”
Hạ Văn Nam sợ hết hồn, cậu dừng lại nhìn sang phòng khách, mắt cậu vẫn chưa thích ứng được với bóng tối, không nhìn thấy được gì cả, bèn hỏi: “Ai đó?”
Người kia trầm mặc một lúc, khi đáp lại cậu thì giọng nói đã tràn đầy tức giận không thể kìm nén: “Ngoài tôi ra thì em thấy còn ai có thể ở đây?”
Tất nhiên Hạ Văn Nam biết người kia là ai, nhưng cậu cố tình giả bộ không biết đưa tay ra quờ quạng trong bóng tối như người mù: “Anh là ai? Nếu không trả lời thì tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
Vừa dứt lời, tay của cậu đụng đến một nơi ấm ấm, có vẻ là lồng ngực của người kia.
Nhưng Hạ Văn Nam lập tức rút tay về, mắt cậu đã thích ứng với bóng tối, liền nhìn thấy dáng người cao lớn thẳng tắp của Minh Lộ Xuyên ngay trước mặt.
“Thì ra là anh.” Hạ Văn Nam giả bộ thở phào, “Sao không nói sớm.” Cậu nói qua loa cho có lệ rồi cố vòng qua Minh Lộ Xuyên để trở về phòng mình.
Minh Lộ Xuyên lại bước sang một bên, cơ thể cao lớn chặn cậu lại, không hề nể nang mà hỏi: “Em đi đâu?”
Trong lòng Hạ Văn Nam thầm nói mắc mớ gì đến anh chứ, nhưng thấy Minh Lộ Xuyên hung dữ quá nên không muốn ầm ĩ với hắn, liền xoa dịu không khí đáp: “Tôi ra ngoài đi dạo.”
Minh Lộ Xuyên hỏi: “Đi dạo ở đâu?” Trông không khác gì thẩm vấn phạm nhân.
Hạ Văn Nam ngước mắt nhìn hắn, tuy rằng xung quanh bao trùm bởi bóng tối nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ khuôn mặt của Minh Lộ Xuyên, Hạ Văn Nam nói: “Ở khu trung tâm thương mại gần đây.” Vừa nói xong thì sực nhớ ra điều gì đó, cậu nắm lấy tay của Minh Lộ Xuyên, đặt vào lòng bàn tay hắn một con khỉ nhồi bông nhỏ xíu.
Con khỉ bông này là thứ duy nhất tối hôm nay Hạ Văn Nam gắp được.
Nó còn không to bằng lòng bàn tay, nhìn vừa thô vừa xấu, cậu đưa cho Minh Lộ Xuyên và nói: “Cho anh này.”
“Cái gì đây?” Giọng Minh Lộ Xuyên vẫn cứ trầm thấp như vậy, hắn đưa tay lại gần nhìn, ánh sáng yếu ớt chiếu qua cửa kính sát đất lên đồ vật trong tay.
Xung quanh quá tối, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn được đó là một con gấu bông.
Hạ Văn Nam thuận miệng thêm mắm dặm muối: “Mất cả một buổi tối mới gắp được nó đấy, nên tôi muốn lấy làm quà tặng anh.”
“Chỉ có cái này thôi?”
Hạ Văn Nam cảm thấy hắn đang khinh bỉ mình, đưa tay muốn giật lại, “Không thích thì thôi.”
Không ngờ Minh Lộ Xuyên tránh tay cậu, hắn nắm chặt con gấu bông vào lòng bàn tay, nói: “Đã lớn tướng thế này rồi mà còn chơi mấy trò con nít.” Nói xong thì nhường đường cho Hạ Văn Nam, quay người trở về phòng ngủ của mình.
Hạ Văn Nam thấy hắn rồi thì lập tức chạy về phòng của mình khóa cửa lại, trong lòng cảm thấy thật không thể hiểu nổi.
Sau khi tắm xong thay bộ đồ ngủ sạch sẽ và thoải mái, Hạ Văn Nam ngồi xuống bàn làm việc, cậu nhớ đến quảng cáo nước hoa của Minh Nghiên mà mình nhìn thấy trên màn hình lớn sáng nay, liền lấy tờ giấy phép hành nghề trong ngăn kéo ra.
Nhìn chằm chằm tờ giấy một lúc, Hạ Văn Nam mở máy tính xách tay trên bàn, tìm kiếm từ khóa “Minh Nghiên”, tra được rất nhiều kết quả.
Từ trước đến giờ đối với các loại nước hoa, mỹ phẩm,… Hạ Văn Nam chưa từng tìm hiểu quá sâu, thế nhưng hình như thương hiệu này cậu đã nghe loáng thoáng ở đâu đó, nên hẳn là đã có từ hơn sáu năm trước.
Cậu định tìm địa chỉ của công ty ngày mai ghé qua một chuyến thử xem, nhưng khi kéo con chuột xuống tìm địa chỉ thì vô tình tìm được ảnh chụp tổng giám đốc trên trang thông tin của công ty.
Bạn đang đọc bộ truyện Đơn Hướng Thông Hành tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đơn Hướng Thông Hành, truyện Đơn Hướng Thông Hành , đọc truyện Đơn Hướng Thông Hành full , Đơn Hướng Thông Hành full , Đơn Hướng Thông Hành chương mới