Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh nhất thời rơi vào yên tĩnh.
“Xin lỗi, vừa rồi em không tìm được cơ hội nói cho anh biết”.
Khương Gia Di chột dạ lui về phía sau, cố gắng thể hiện sự chân thành, nhìn anh một cách vô tội: “Cho dù hôm nay mẹ em không hẹn em ăn cơm, em cũng không có cách nào đến cuộc hẹn”.
Chu Tự Thâm chậm rãi híp mắt lại.
Cô bị nhìn với ánh mắt mơ hồ: “Ngày trước lúc giao ước em quên nhắc tới vấn đề này, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện em có thể kiểm soát”.
Anh nhìn cô chằm chằm, nhẹ nhàng cắn răng, hàm dưới đều thắt chặt. Cuối cùng bỗng dưng anh cười khẽ một tiếng, rũ mắt lắc đầu.
“Cố ý lựa chọn lúc này nói cho tôi biết?”
“Không phải, thật sự là quên mất”.
“Tôi còn tưởng rằng em vẫn không vui khi tôi nhét thẻ phòng cho em hoặc là em để ý chuyện tôi giả vờ ngủ”. Nghe vậy, Khương Gia Di mím môi nhìn anh, chậm rãi gật đầu một chút: “Đúng ra thì lý do này cũng được, cũng là một cách…”
Tiếp theo, cô đột ngột chuyển đề tài: “Nhưng em thực sự không phải vì điều này mà cố ý làm như vậy đâu”.
Mặc dù cô cố gắng đè nén khóe môi nhưng nụ cười và sự xảo quyệt vẫn ánh lên trong đáy mắt.
Vừa dứt lời, mông cô bị đụng một cái nhẹ nhàng.
Anh “đánh” cô.
“Anh, anh sao lại…” Khương Gia Di run lên, tư thế ngồi cứng ngắc: “Em cũng không phải trẻ con”.
Anh giống như vừa trìu mến vừa đau đầu dạy dỗ một đứa trẻ không nghe lời, cũng mang theo chút ý cảnh cáo kiều diễm. Điểm này hoàn toàn không giống với việc dạy dỗ trẻ nhỏ thông thường.
Cô lập tức nói mà chẳng cần suy nghĩ, đại khái là né tránh “yếu tố nguy hiểm” theo bản năng.
Chu Tự Thâm cười khẽ một tiếng, giơ tay vỗ vỗ lưng cô trấn an: “Đương nhiên tôi biết rõ em không phải là trẻ nhỏ”.
Thoáng chốc, Khương Gia Di mơ hồ đã hiểu được lời nói đầy ẩn ý của anh, ngượng ngùng muốn đứng lên nhưng lại bị anh giữ chặt bả vai.
“Nghe tôi nói đã”.
Ý cười trên mặt anh vơi đi đôi chút, bình tĩnh nhìn cô, giọng nói trầm thấp, trong trẻo: “Em không cần phải xin lỗi vì chuyện này”.
“Em… em chỉ cảm thấy không tốt lắm, đến lúc này lại nói dừng làm anh mất hứng, vậy nên mới thuận miệng nói ra”.
Cô không ngờ anh đột nhiên nghiêm túc nghiêm túc như vậy, thấp thỏm siết chặt ngón tay giải thích với anh: “Hơn nữa, hôm nay là thứ bảy mà?”.
“Em cũng đã nói đây không phải là điều em có thể kiểm soát được, tôi gặp em cũng không chỉ vì cái này. Nó không phải là nguyên nhân có thể làm tôi thỏa mãn, nó cũng không phải là mục đích mà chỉ là một cách thức”.
Nghe vậy, cô ngây ngốc nhìn anh.
“Đây là một loại hưởng thụ, không phải nhiệm vụ, mục đích là đôi bên cùng vui vẻ. Đương nhiên…”
Chu Tự Thâm bỗng nhiên dựng thẳng lưng, bàn tay đặt sau lưng cô, ghé lại gần thấp giọng chậm rãi nói: “Tôi rất vui vẻ khi bản thân làm em sung sướng”.
Khương Gia Di sửng sốt, hai má bỗng nhiên đỏ lên.
Hai lần trước đây… anh cũng đã từng làm như vậy.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Chu Tự Thâm bỗng nhiên ôm cô đứng lên, nhẹ nhàng cúi người đặt thả cô xuống đất. Anh còn đỡ lưng cô, nâng váy giúp cô, nhắc nhở cô đứng cho vững.
Khuôn mặt Khương Gia Di còn ửng đỏ, lại nhịn không được ngước mắt nhìn anh.
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Anh nhướng mày cười nói.
Cô lập tức lắc đầu: “Không có gì đâu”.
Chỉ là đột nhiên cô cảm thấy thái độ của anh đối với cô có đôi khi cũng không giống chỉ đơn thuần vì quan hệ thể xác? Chẳng lẽ là bởi vì tuổi tác của hai người chênh lệch lớn, cách suy nghĩ vấn đề cùng phong cách làm việc đều khác nhau, anh cũng bởi vậy mà càng chăm sóc cô hơn?
Chu Tự Thâm rũ mắt nhìn cô sửa sang lại nếp gấp xô đẩy trên làn váy, ánh mắt anh bỗng nhiên lưu ý tới ly rượu trên bàn trà. Anh nhíu mày đi tới, khom lưng cầm lên.
“Đến kỳ kinh nguyệt mà còn uống rượu?” Anh quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt không quá tán đồng.
Khương Gia Di phục hồi tinh thần, bất giác ngoan ngoãn đứng khép chân: “Em không uống, chỉ là nhấp miệng chút thôi”.
Nét mặt anh hòa hoãn, tranh lấy ly rượu: “Tôi gọi cho em một ly sữa nóng”.
Nghe vậy, cô cúi đầu nhìn đồng hồ.
Đã sắp 9 giờ, cô còn tưởng anh sẽ trực tiếp đưa mình về nhà.
Dường như Chu Tự Thâm đoán được suy nghĩ của cô, nói: “Tạm thời không vội, cứ ở lại ngồi thêm một lát nữa nhé? ”
“Được”.
Khương Gia Di gật đầu đồng ý.
Anh buông ly rượu xuống, bấm đường dây trong khách sạn, bảo họ mang một ly sữa nóng lên phòng.
“Anh có thể thêm một ít đường không?” Cô không nhịn được hỏi nhỏ.
Chu Tự Thâm dừng lại ngước mắt lên nhìn cô, lặng lẽ nhếch khóe môi, lúc này anh mới bổ sung cho người ở đầu dây bên kia: “Thêm một chút đường, phải là sữa ngọt”.
“Vâng, Chu tiên sinh, tôi lập tức cho người đưa lên”.
“Ừm”.
Cúp điện thoại, Chu Tự Thâm hỏi cô: “Thích đồ ngọt hử?”
Khương Gia Di gật rồi lại lắc: “Muốn thêm đường là bởi vì không thích hương vị kỳ lạ trong sữa, thêm đường sẽ ngon hơn rất nhiều”.
“Còn có cái gì đặc biệt thích hoặc đặc biệt không thích không?”
“Thích tương đối nhiều, một lúc không thể nhớ ra hết, vẫn là nhớ rõ mấy thứ không thích hơn. Ví dụ như sữa không đường, trái cây quá chua, nhưng em lại không thích món ăn có vị ngọt đậm”.
Ý thức được mình một hơi tuôn cả tràng, cô đột nhiên dừng lại hắng giọng: “Thật ra em cũng không kén ăn lắm, chỉ là không thích mấy đồ ăn như vậy thôi”.
Chu Tự Thâm cười nhẹ “Ừ” một tiếng, chậm rãi đi tới: “Loại thói quen nhỏ này rất đáng yêu”.
Khương Gia Di không biết nên nói cái gì cho phải, bị lời khen ngợi “không giải thích được” này gợi lên chút ngượng ngùng… Dù sao thì ngoại trừ Khương Ngôn Đông, anh là người thứ hai cảm thấy việc kén ăn này của cô đáng yêu.
“Bố em cũng nói như vậy”. Cô sờ sờ chóp mũi, ngồi xuống sô pha.
“Chẳng trách”.
“Chẳng trách cái gì?”
Chu Tự Thâm tùy ý cười cười, mở miệng nói: “Chẳng trách, tôi và bố em có thể trở thành bạn tốt”.
Khương Gia Di ngán ngẩm lắc đầu, không nói ra nửa câu sau. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, cô vội vàng đứng dậy chạy đi mở cửa.
Chu Tự Thâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, khóe môi cười không rõ ràng, lẳng lặng nhìn chăm chú theo bóng lưng cô.
Chiếc váy trắng mềm mại phập phồng như đường cong gợn sóng bên cạnh mắt cá chân cô.
Cô đứng trước cửa, sau khi mở cửa nghiêng đầu nhìn ra ngoài, mái tóc xoăn dài sau lưng theo đó trượt xuống. Cô giơ tay tùy ý vén tóc ra sau tai.
“Chu tiên sinh…”
Nhân viên phục vụ ngoài cửa đột nhiên ngừng lại, nhanh chóng sửa miệng: “Vị tiểu thư này, là sữa nóng của cô phải không?”
“Là của tôi, làm phiền anh rồi”. Khương Gia Di nhận lấy khay: “Cám ơn”.
“Không có gì, cô có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho chúng tôi biết”.
Nhân viên phục vụ rất chuyên nghiệp cúi đầu một góc ba mươi độ, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi rời đi.
Ngay trước khi nhân viên xoay người, anh ta dễ dàng nhìn thấy Chu Tự Thâm đi tới phía sau cô gái trẻ tuổi bên trong cửa, cực kỳ tự nhiên nhận lấy khay trong tay cô, sau đó đóng cửa lại.
…
Hồi tưởng lại biểu tình kinh ngạc lại ẩn chứa sự khôn lỏi của nhân viên phục vụ vừa rồi, Khương Gia Di cảm thấy đối phương nhất định là đang suy đoán quan hệ giữa cô và Chu Tự Thâm.
Nhưng miễn anh ta không phải là người quen biết cô thì có gì phải lo lắng.
Chu Tự Thâm nhận lấy khay trong tay cô, áp mu bàn tay vào thành cốc thử nhiệt độ: “Hơi nóng, từ từ rồi uống”.
“Vâng”. Cô ngoan ngoãn đi theo phía sau anh trở lại bên cạnh sô pha, ngồi xuống thử uống một ngụm. Cảm giác nóng lan đến khoang miệng, nhưng nhiệt độ này để ở ngoài một thời gian ngắn sẽ không nguội… Điều khiến cô chưa hài lòng là sữa vẫn chưa đủ ngọt.
Khương Gia Di yên lặng cầm lấy túi đường cát nhỏ trong khay xé đổ vào ly, sau đó lại dùng ống cẩn thận khuấy đều.
Xong xuôi, cô lại nâng ly lên uống một ngụm, hương sữa đậm đà ngào ngạt bọc trong vị ngọt của đường từ từ lan tỏa sự ấm áp trong khoang miệng. Ừm, độ ngọt lúc này vô cùng thích hợp.
Làn váy của cô vừa hay phù hợp với màu sắc trong cốc, dưới ngọn đèn màu ấm áp, nó tạo ra một lớp ánh sáng vô cùng mềm mại. Còn màu sắc trên người bên cạnh cô lại tương phản đối lập cực kỳ rõ ràng, thân thể mang hai màu đen trắng chỉ chừa lại một chút màu đỏ đậm của đá ruby đến từ ly rượu đang được kẹp giữa hai ngón tay..
Một người uống sữa nóng, một người uống rượu vang đỏ còn lại trong ly, bầu không khí hài hòa một cách lạ thường.
Bọn họ ngồi cách nhau không xa, khoảng cách giữa chân hai người vừa đủ để làn váy của cô xòe rộng.
Khi ở bên những người không đủ quen thuộc, sự im lặng luôn khiến người ta ngượng ngùng lẫn bối rối. Khương Gia Di tự nhận mình không có năng lực thoải mái tự nhiên như Chu Tự Thâm, chỉ có thể cố gắng lục lọi đề tài trong đầu.
Đột nhiên, cô nhìn thấy bật lửa trên bàn.
“Hình như rất ít khi thấy anh hút thuốc”.
Khương Gia Di liếm môi, nhỏ giọng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Chu Tự Thâm nhìn theo ánh mắt cô: “Tôi nghiện thuốc lá không nặng, thỉnh thoảng phiền lòng mới hút một điếu”.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh cũng đang hút thuốc, vậy lúc đó tâm tình anh không tốt hả?”
“Lúc đó không tính”. Anh mỉm cười nhìn cô: “Có lẽ chỉ là trong lòng hơi rối loạn”.
“Ồ”.
Cô rũ mí mắt khẽ gật đầu.
Chu Tự Thâm nhìn bộ dáng cô im lặng ngồi bên cạnh mình, rõ ràng tự biết cô đã sớm không còn là đứa trẻ của thời thơ ấu lấy việc cướp đoạt đồ chơi yêu thích của người khác làm niềm vui, đáy lòng anh vẫn dâng lên chút cảm xúc khó chịu nào đó.
Anh nhớ lại đêm hai người gặp nhau “lần đầu tiên”.
Tối hôm đó anh vốn ở Tiểu Nam Châu, trở về thăm Thẩm Tố Ngọc và bà nội Chu như thường lệ, nhưng mọi người trên bàn ăn lại nhắc tới “cô gái nhỏ nhà họ Khương” khiến bọn họ hài lòng.
Anh vẫn lấy thân phận người ngoài cuộc nghe, nghe nhiều, bỗng nhiên không còn kiên nhẫn.
Bà nội Chu nói muốn đợi người đến nhà để xem thử rồi đánh tiếng với nhà họ Khương, phải sớm mai mối tác hợp cho hai đứa trẻ ưu tú, tránh kẻ khác “nẫng tay trên”.
Lời vừa dứt, anh buông đũa, đứng dậy nói mình còn có việc bận, sau đó anh chậm rãi rời khỏi bữa cơm.
Cuối cùng, anh lái xe đến quán bar.
Trong thực tế, anh hiếm khi hút thuốc vì khó chịu, nhưng đêm đó anh lại hút. Khi nhìn cô từ xa, một điếu thuốc trên tay đã sắp hết.
Có lẽ là Chu Lâm đơn phương tương tư, có lẽ cô cũng có thiện cảm với Chu Lâm, chẳng qua hiện giờ tất cả vẫn chưa trở thành sự thực. Giả sử muộn lại một chút, không ai nói trước được điều gì sẽ xảy ra.
Chẳng lẽ đợi đến khi đó anh lại đi chia rẽ một đôi tình nhân nhỏ? Anh không thể làm được điều đó.
Vốn dĩ thâm tâm anh ít nhiều cũng nảy sinh chút kháng cự, cho đến khi điếu thuốc cháy hết một nửa, cô bỗng nhiên quay đầu lại, hai người cách bóng người trùng điệp xen lẫn bóng đen và những làn khói cuộn tròn xích lại với nhau. Anh rõ ràng nhận thấy cô đã chú ý tới anh, bất ngờ xen lẫn kinh ngạc.
Anh đã dõi theo cô từ xa nhiều lần, nhưng cô chưa từng để ý đến anh.
Nhưng đêm nay là ngoại lệ.
Khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ đột nhiên lắng đọng trong đầu Chu Tự Thâm, điếu thuốc cũng bị anh dập tắt trong gạt tàn.
Anh không tin con người sẽ luôn luôn có được may mắn, và nó cũng chẳng ở lại mãi mãi, vì vậy một khi anh gặp được nó, anh phải tìm cách nắm bắt.
Còn về sau này?
Nếu may mắn, anh và cô sẽ có sau này.
Nợ Chu Lâm, người làm chú như anh có thể dùng phương thức khác để trả nợ, cũng có thể chăm lo hết mực người cháu này trong mấy chục năm tới. Còn về việc những người khác phán xét anh như thế nào, anh cũng không quan tâm. Không cần biết người khác nghĩ gì, anh cũng chưa từng nhận mình là quân tử.
Nếu anh đã thích người đó, vậy cứ làm người “nẫng tay trên” đi.
Vì thế vào thời khắc đó, anh đứng lên đi về phía quầy bar, rõ ràng anh còn chưa đụng vào ly rượu trên chỗ ngồi của mình nhưng vẫn muốn gọi một ly mới.
Anh không nhìn sang bên cạnh, có thể cảm nhận được rõ ràng cô gái nhỏ bên kia đang tự cho mình đang bí mật đánh giá anh.
Hết lần này đến lần khác liếc nhìn, quá tam ba bận, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Khi cô rơi vào vòng tay mềm mại rồi ôm cổ anh nói “Mùi hương trên người anh thật là thơm”, bỗng nhiên anh cảm thấy chính mình may mắn, ngay cả điểm này của bản thân cũng thỏa mãn sở thích của cô.
Anh hẳn là một con mồi đủ tiêu chuẩn, lấy chính mình làm mồi nhử, tự đư bản thân vào tròng.
Sau đó, cô say rượu hỏi anh sử dụng loại nước hoa nam nào, có thể bán cho cô không, anh từ chối không hề suy nghĩ.
Nếu cô thích nó, cô có thể sa vào vòng tay anh.
Khi bản thân có thức ăn, không cần thiết phải cho chim ăn, bởi một khi nó bay đi, rất có thể sẽ không quay lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!