Bầu trời thổi tung một cơn gió lạnh, lá từ dưới đất theo nhịp gió thổi tung bay khắp không gian theo hình xoắn ốc.
Mùi của những khúc gỗ đang mục thoang thoảng, tiếng côn trùng kêu như những bản đàn hòa cùng không khí đất trời lại trở nên sinh động và đầy sức sống. Giữa không gian đó, một chiếc lá non không bám trụ nổi trên cành cây nữa thì rớt xuống, nhẹ nhàng rơi trên mái tóc đen tuyền đang dựa đầu dưới gốc cây.
Cô gái chậm rãi bỏ văn tự đang đọc dở xuống đất mà khẽ vươn tay, cô cầm lấy chiếc lá giơ lên giữa nền trời xanh. Bầu trời bây giờ đã về chiều, mặt đất phủ kín bởi sắc vàng của lá cây đã rụng cùng với sắc cam của hoàng hôn làm cho không gian trở nên rực đỏ. Sắc xanh của chiếc lá non mơn mởn vì vậy mà trở nên thật nổi bật. Sau mùa lá rụng thì cuối cùng lá non của sự sinh sôi đã bắt đầu xuất hiện.
-Thấm thoát đã ba tháng rồi...
Bầu trời lại thổi tung một cơn gió nữa, không gian bỗng chốc trở nên thơ mộng khiến con người ta thoải mái hòa vào dòng hồi tưởng của chính mình.
- - - - - - - -
Phòng họp quân trước lúc lên đường một ngày.
Từ bên ngoài, tiếng người tranh luận sôi nổi ồn ã khắp cả một góc rừng. Ai mà ngờ được ngay ngày mai họ sẽ lên đường mà còn có thể tranh cãi nảy lửa như thế.
Người cầm quân thì im lặng, ánh mắt như trước đều chậm rãi phân tích vấn đề. Anh chỉ ngồi im như thế nhìn từng đấy con người đua nhau bày tỏ quan điểm. Tiếng thước gõ trên bàn, tiếng thở dài bất lực, tất cả đều rất vội vã, nghe đâu còn thấy cả sự khó chịu. Chỉ là được nói liền sẽ nói, có những người ham muốn lập công trước vua chứ không muốn hi sinh thầm lặng.
Tấm bản đồ bằng da dê trải dưới đất bị giằng xéo tới nỗi muốn rách toạc. Những trận đấu mô phỏng theo trí tưởng tượng của con người cứ thế hiển hiện.
-Tấn công trực diện là tự sát. Quân ta sẽ tổn thất vô ích- Izumin vẫn như trước, trầm ổn lắng nghe và bác bỏ những điều không hợp lí.
Ai cũng nói lí lẽ cho bằng được, sự bất đồng quan điểm khiến người ta thấy mệt mỏi.
Bỏ ngoài tai những lời nói của những con người ấy, ông Canaan lại chậm rãi bàn luận cùng Izumin, ông vuốt râu, gật đầu đồng tình.
-Ừ, ta vẫn sẽ không thay đổi quan điểm, một nhóm nhỏ đột nhập vào mở cổng thành là khả thi nhất. Đại quân dồn vào sẽ dễ dàng hơn cho ta..
Lời ông đang nói thì liền bị cắt ngang.
-Cánh quân này chẳng phải được dùng với mục đích điều thẳng ra chiến trường sao? Tại sao lại đem đi đánh Mitanni?- một người còn rất trẻ bắt đầu bất mãn.
-Chẳng phải ta đã nói sau khi cô lập được Washukanni thì sẽ lập tức đổi hướng ra chiến trường à?- ông Canaan vẫn rất bình thản, một lần nữa kiên nhẫn nói lại kế sách cụ thể. Nhưng chỉ nói tới đoạn tấn công vô thành như thế nào, còn việc sau đó lại không đề cập đến nữa vì vấn đề sau đó là quyết định hoàn toàn ở Izumin.
-Làm thế nào mà đảm bảo cho được tung tích của ta không bại lộ? Ngài có dám chắc ta sẽ thành công đưa cả một nhóm quân vào lãnh thổ Mitanni mà không gây một chút chú ý không chứ-ngay từ đầu cậu này đã không ủng hộ việc đánh vào kinh thành Washukanni của ông Canaan rồi. Càng nghe ông nói lại càng không chịu hiểu.
-Tấn công bất ngờ bằng lối đánh thần tốc đấy chẳng lẽ cậu nghe ta nói vẫn chưa hiểu sao? Ta khẳng định, sẽ nhanh thôi có thể tụ họp với đại quân- giọng nói ông vẫn trầm ổn, có lẽ đã quá quen với những người đa nghi kiểu này. -Ngài cũng không nói rõ kế hoạch là gì chỉ nói chúng tôi dẫn binh đi theo. Lòng người bất ổn, còn không biết phía trước sẽ là điều gì, ai mà dám phó thác cơ chứ- vừa nói, cậu trai này lại liên tục quan sát sắc mặt Izumin, vì anh không biểu lộ gì nên càng được nước làm tới. Ông Canaan hiện tại lại chẳng nắm chức vụ nào, cho nên dù được anh xem trọng bao nhiêu thì trong mắt nhiều người ở đây vẫn bị khinh miệt ở một mức thái độ kì cục.
-Có chỗ nào chưa rõ ràng? Tấn công Mitanni sau đó họp với đại quân ngoài chiến trận kết thúc chiến tranh. Còn điểm nào chưa rõ ràng nữa?
-Nhưng tại sao?..
-Cậu trai trẻ, đa nghi không phải lúc nào cũng hay ho, nếu như cậu cứ giữ mãi bản tính như vậy, sự đa nghi một lúc nào đó sẽ gϊếŧ chết cậu- ông một lời nói liền chặn đứng họng người này. Lời nói cứng rắn trong một chốc tạo nên sự uy nghiêm nhất định. Ông có vẻ bực rồi. Lại thêm một phen ồn ào.
Ông Canaan không kiềm nén được tiếng thở dài, đám trẻ bây giờ quả thực khiến ông không mấy yên tâm. Ông chán nản, quay đầu nhìn Izumin.
Anh nhìn lại vấn đề một lần. Sự kiên nhẫn từ đầu tới giờ chỉ vì một câu nói "Đôi khi chỉ cần lắng nghe liền có thể thấu hiểu lẫn nhau" mà lại kiềm nén xuống.
-Ngày mai ngay khi vượt sông Euphrates sẽ nói rõ kế hoạch sau đó, cuộc họp dừng ở đây.
Người tản đi hết, Izumin vẫn thâm trầm nhìn bản đồ.
Căn phòng chỉ còn lại hai người. Bầu không khí thoáng ra hẳn.
-Người đã cân nhắc tấn công từ đâu chưa?- ông lên tiếng, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài. Mặt trời lúc này đã lên cao chiếu vào căn phòng những tia sáng rực rỡ.
-Cổng thành phía Đông thì thế nào?- anh hỏi, cũng theo ánh mắt ông mà bình thản nhìn cảnh vật. Trên cành cây nọ có đôi chim sẻ đang xây tổ, cứ sau một lần tung cánh xà xuống đất lại lượm về một nhành cây, từ từ định hình chiếc tổ.
-Tại sao người lại chọn cổng này?- ánh mắt cả hai vẫn hướng ra ngoài, mọi sự lúc này đều rất yên bình.
Izumin trầm mặc một lúc, nhìn hai chú chim sẻ cọ mặt vào cổ nhau thì bật cười khẽ, sau đó một lúc mới chậm rãi nói.
-Thần điện nằm ở hướng đông, là nơi căn phòng mỏng nhất cũng là nơi dễ trốn thoát nhất. Nhiệm vụ là bắt tên quốc vương làm con tin chứ không phải tiêu diệt Washukanni. Ta muốn một trận quyết định ở sông Orontes. Dồn chúng sâu xuống phía Nam, coi như vừa đánh vừa cảnh tỉnh những tiểu quốc lân cận phải dè chừng.
-Lãnh thổ Assyria cơ à? Xem ra tên quốc vương này phải cân nhắc mệt rồi đây. Sẽ thần phục bên nào nhỉ?- ông cười cười, nhưng cũng không làm ra vẻ mặt gì là đồng tình. -Nhưng ta thấy, răn đe Kizzuwatna thì lại hay hơn. Vừa hay lại có lợi thế tiếp xúc ở đấy một thời gian. Lại còn nằm kẹp giữa ta và địch...
Izumin gật đầu. Nhìn lại bản đồ, ánh mắt anh di dời trên từng điểm trọng yếu đã được đánh dấu.
-Xem ra phải gửi cho cha ta một bức thư. Từ lúc ở thành Troia về đã bí mật chuẩn bị một số thứ, sách lược như vầy thế nào?...
.
.
Đêm hôm đó hai người thức trắng, kế hoạch đã định chỉ còn chờ bầu trời ửng sáng liền lập tức lên đường.
Izumin rời khỏi phòng họp tìm đến Selena. Vừa đến nơi thì bắt gặp cô đang bế một đứa nhỏ, dỗ dành rất thuần thục lại còn thoải mái đùa giỡn. Một lúc sau đó lại thấy cô khó nhọc đi lại, anh toan lại đỡ thì thấy cô cất tiếng hát. Anh ngẩn người mất một lúc mới hoàn lại. Giọng hát cô trong trẻo, không phải quá hay nhưng rất ấm áp. Bất giác lại cảm thấy bồi hồi. Bước chân liền không kìm được tiến tới, xoay người lại để bờ lưng vững trãi đối diện với người nọ.
Rồi hai người cứ vậy bình thản trò chuyện.
Đến khi trời rất khuya Selena cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi. Cô nằm gục trên vai anh một lúc nhưng sau đó vì gió thổi lạnh mà mở mắt.
Khuôn mặt anh phóng đại trước mặt, ánh mắt thâm tình nhưng lại vô tình để lộ ra sự buồn bã.
Anh thoáng chốc bối rối vì bị Selena bắt gặp khuôn mặt này của mình, mãi một lúc sau mới khôi phục lại bình thường.
-Anh có chuyện gì khó nghĩ sao?
Anh khựng lại một lúc rồi chậm rãi gật đầu, anh cúi đầu để trán hai người chạm vào nhau, giọng thoáng trầm xuống.
-Ngoài mặt bọn họ luôn tỏ ra thỏa hiệp đồng tình nhưng bên trong lại luôn âm thầm trách móc. Nội bộ mâu thuẫn thế này không phải thứ ta muốn thấy. -Sự thay đổi luôn đi liền với quá trình đấu tranh, đó là cuộc chiến dài kì không hồi kết. Thật ra thì điều chỉnh hợp lí mọi thứ, chỉ cần trong cương có nhu, mềm mỏng lúc cần thiết là được.
-Lần này ta không muốn xảy ra bất kì sơ sót gì, ta cần một chiến thắng tuyệt đối, vậy có thể ích kỉ mà bỏ qua lắng nghe không?
Selena trầm ngâm suy nghĩ, sau đó cũng chậm rãi gật đầu.
-Dù gì cũng là bậc đế vương, đôi lúc cũng cần ra oai một chút. Nếu như anh cảm thấy mọi chuyện mình sắp làm là đúng đắn, vậy thì cứ cương quyết làm một lần rồi thôi.
Anh dựa đầu lên vai cô, ánh mắt lại có thâm ý khác mà khẽ thở dài.
-Ta muốn tìm một cái cớ để sau này... nếu em ở bên ta, không một ai sẽ dám khinh miệt em.
Con người này...
-Nếu là vì lời hứa ngày đó mà đè lên vai anh gánh nặng trách nhiệm, vậy thì mau quên nó đi- cả người nổi lên một trận tê dại, cô ghét điều này, bảo vệ một ai đó là sự tự nguyện, vì cớ gì anh lại nói nó như là gánh nặng đến khó chịu như vậy. Bộ mặt lại còn có thể nghiêm túc như vậy.
Cô không nói, im lặng.
Anh thấy rõ ở cô xuất hiện một sự khác lạ, nhưng không hỏi, cảm thấy như vậy sẽ khiến cô thoải mái hơn.
Anh khẽ trau mày, sau đó lại lặng người đi, nét mặt có chút căng thẳng.
-Có câu này rất hay, anh muốn nghe không?- cô nghĩ nên động viên anh, gạt đi sự khó chịu vừa rồi, tay đưa lên xoa lông mày đang nhíu chặt nọ.
-Ừ.
-Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân để thay cường bạo.
Anh nhoẻn miệng, ở bên cạnh Selena lúc nào cũng khiến anh thoải mái như vậy.
Hai người ngồi bên nhau một lúc nữa thì trời nổi gió mạnh
-Quay về nghỉ ngơi chứ? Mai sẽ mệt mỏi lắm- cô nắm chặt tay anh, ánh mắt thoáng chốc luyến tiếc hơi ấm này.
-Ừ.
Anh lại cõng cô quay ngược trở lại. Bầu trời đầy sao sáng lấp lánh. Hôm nay không mưa, trời trong và quang đãng hơn hẳn. Anh chỉ tay lên một ngôi sao. Chậm rãi hỏi.
-Ngôi sao đó, em biết chứ?
-Sao hôm?- cô hỏi ngược lại.
Anh nhếch miệng cười nhẹ sau đó lại ôn tồn nói.
-Ngôi sao đó là biểu tượng của nữ thần Ishtar. Tawananna là hiện thân của người, là nữ thần của chiến tranh và tình yêu như nữ thần Atermis của Babylon.
-Ừ- cô hướng ánh mắt nhìn, sau đó lại điểm mặt từng ngôi sao mà mình biết.
-Tawananna có quyền lực ngang hàng với nhà vua, được coi là nữ tư tế tối cao của Hittite, khi nhà vua vắng mặt sẽ thay mặt vua điều hành đất nước. Người đó sẽ tiếp tục chức vụ của mình ngay cả khi nhà vua đã qua đời. Quyền lực của người là tuyệt đối- anh lại nói, trong giọng nói bình thản phảng phất nét sốt sắng.
-Hẳn là vất vả lắm, như chim bị khóa trong lồng vàng vậy- Selena cảm thán, thật tình thì đối với quyền lực cô không để tâm lắm vì ngồi lên cái ghế càng cao quý thì tự do càng bị trói chặt, mà cô thì không thích như vậy. Anh im lặng một lúc, đưa cô trượt xuống khỏi đồi cát, men theo con đường nhỏ đã đưa cô đi suốt ngày hôm nay.
Giọng anh lưỡng lự, nhưng vẫn quyết định nói ra.
-Cho nên sau này nếu ta có xảy ra chuyện gì, quyền lực tối cao của Tawananna sẽ bảo vệ em.
Thâm tâm đánh động một đòn lớn. Selena trợn tròn mắt. Hóa ra vẫn chưa một giây phút nào anh quên đi lời thổ lộ đó. Vòng tay cô ôm anh bỗng chốc trở nên run rẩy.
Cứ thế này bảo cô làm sao nỡ rời xa? Cứ thế này làm sao mà dám nghi ngờ tình cảm của người trước mặt là giả dối cho được cơ chứ.
Cô không nói nổi, không biết phải trả lời gì. Lặng lẽ cúi đầu, cứ thế liền im lặng suốt quãng đường còn lại.
Về tới căn nhà đất nhỏ, anh đặt cô xuống giường, sau đó quay đi.
Bàn tay vô thức thế nào cô lại giơ tay níu anh lại. -Có thể.. ừm ở lại đây một lúc nữa không?
Quả thật cô bắt đầu không nỡ rồi.
-Được- anh nhanh chóng đáp ứng.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, hai người mặt đối diện nhau rất lâu cũng không nói gì.
Ánh mắt anh mệt mỏi, quầng thâm ngay mắt thấy rõ. Từ từ ánh mắt cũng lim dim rồi nhắm mắt ngủ hẳn.
Nhịp thở anh đều đặn, Selena vì thế mà thấy yên tâm. Cô chạm nhẹ vào má anh, giọng nói trầm ổn đè thấp xuống mà nói rất khẽ.
-Có thể... chờ em được không? Đến khi không còn một chút áy náy nào nữa..
Trời vừa ửng sáng, Izumin liền rời đi.
Trước khi đi liền dúi vào tay Selena một chiếc hộp bằng gỗ.
Mãi một lúc lâu sau anh rời đi cô mới mở chiếc hộp, bên trong là một thanh chùy cùng con ấn của cô. Chậm rãi vuốt ve hoa văn trên thanh chùy vỏ bạc, cô kéo nó ra khỏi vỏ, sau đó giật mình nhận ra thanh chùy nọ không tầm thường. Bên trong lớp vỏ bằng bạc bóng loáng ấy là thanh kiếm bằng sắt có khả năng chém đứt tất cả! .
.
PHONG
Di chuyển nhanh như gió cuốn!
Izumin thành công thuyết phục những người cứng đầu bằng sách lược tỉ mỉ của mình.
Đoàn quân di chuyển liên tục, lặng lẽ tiến vào lãnh thổ Assyria men theo nhánh sông Euphrates tiếp cận kinh thành Washukanni của Mitanni. Liên tục suốt một tuần lễ. Di chuyển nhanh như đợt bão ùn về, tốc độ quả thật không đùa được. Họ chỉ mất hai ngày để vượt sông, thời gian còn lại lặng lẽ hành quân theo đường bộ tiếp cận lãnh thổ Mitanni.
.
.
LÂM
Dừng lại tĩnh lặng như rừng cây...
Làm quen với địa hình chỉ mất nửa ngày, sự phối hợp ăn ý đến từng con người khiến họ ẩn náu trước tai mắt cực kì tốt.
Cánh quân chia thành từng nhóm nhỏ. Liên lạc với nhau cực kì lặng lẽ.
Nhóm quân của Izumin tiên phong, lặng lẽ tiến sát bờ thành phía đông của Washukanni. Những mũi tên cứng như thép được ném lên tường thành tạo thành những bậc thang lơ lửng, dòng người chậm rãi leo tường vượt thành.
Một giờ sau, cánh cờ đỏ thẫm được phất lên ở đài quan sát. Từng nhóm quân ồ ạt chạy ra từ rừng họp thành đại quân tiến thẳng vào kinh thành Washukanni. Cửa thành mở toang, Mitanni trở tay không kịp, thành trì trong một đêm liền trở nên đỏ lửa.
Tin tức lan xa, chiến trường ở Hittite trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Cánh quân viện trợ của Shuttarna và Atorat bối rối, vừa nhập trận được một tuần lễ thì lại phải gấp rút quay trở về Mitanni.
Đến khi hù dọa đám người Mitanni được một phen, ông Canaan liền ở lại kinh thành, tiếp tục dồn nén nhà vua đến không dám tiền lùi, cả hai bên đều không dám đâm tới, tính ra cũng có thể cho là căng thẳng. Trước lúc lên đường, ông Canaan đã tập hợp được một lượng lớn nghĩa quân từ khắp cả nước. Tính luôn quân của Izumin là vừa chẵn hai vạn.
Izumin tách quân, cho người gửi mật thư cho quốc vương Hittite. Cánh quân ngoài chiến trận của Mitanni cầm cự được một tháng liền bị đẩy lùi xuống tận lãnh thổ Kizzuwatna.
Tại vùng cao nguyên phía nam Anatolia. Ba đại quân lớn của Babylon, Izumin và quốc vương Hittite tụ họp. Quân của Mitanni bị dồn đến dãy núi Taurus trên một vùng cao nguyên rộng lớn của Anatolia. Trận chiến quyết định diễn ra tại đây.
Suốt một tháng ròng, các nước đồng minh của Mitanni vào góp sức, tình hình kinh thành Washukanni tạm thời ổn định. Cánh quân hai vạn người của Shuttarna và Atorat cuối cùng cũng có thể xông trận tiến thẳng đến chiến trường chính.
Lại một tháng nữa trôi qua, những cơn gió lạnh đầu tiên thổi tràn trên sườn núi. Điểm sáng cuối cùng đã lộ rõ. Izumin cầm trên tay bức mật báo, hài lòng mỉm cười.
Sáng ngày hôm sau mặt đất rung chuyển mạnh, một vạn chiến xa từ khắp các xưởng đóng vũ khí trên khắp Hittite được đem đến. Mitanni thương vong gần hết. Shuttana bị bắt sống, Atorat biến mất không tăm hơi. Ở kinh thành Washukanni, quốc vương Mitanni thất thủ.
Trận chiến chính thức khép lại.
.
.
SƠN
Phòng thủ vững vàng như núi.
Sau trận chiến, Mitanni quy hàng trở thành nước chư hầu dưới trướng Hittite. Lễ vật bồi thường tổn thất chiến tranh nước này phải chi trả không hề nhỏ.
Tin tức thắng trận lan rộng xuống khắp phía Nam.
Ngoại thương Hittite đình trệ đã lâu nay quay trở lại hoạt động.
Thắng trận trước mắt không phải là cái cớ để con người ta được phép nghỉ ngơi. Trái lại, từng lớp phòng thủ căn phòng cẩn mật được triển khai trên toàn lãnh thổ. Một tuần sau đó, Hittite mở tiệc lớn mừng thắng trận. Tiếng cười nói vang vọng trên khắp mọi miền. Người dân cùng các nước chư hầu đổ dồn về kinh thành Hattusa như đi trẩy hội.
Không khí rộn ràng như mùa xuân.
- - - - - - - -
-Ta phải cáo từ, xin phép hoàng tử- ông Canaan từ tốn cúi đầu.
Hiện tại vẫn đang ở chiến trường, ngay khi vừa thắng trận liền muốn ra đi.
-Ngài không ở lại nữa sao? Gặp cha ta một chốc rồi hãng đi- anh bối rối.
Ông lắc đầu, cười từ tốn.
-Hòa bình được lặp lại, thiết nghĩ vẫn nên quay về cùng người dân, ta không thích tranh đấu giữa trốn cung đình, tranh đấu cả đời, ta mệt rồi.
Izumin gật đầu, sau đó như nhớ ra chuyện gì..
-Ta nghe nói ông và cha ta từng là chiến hữu. Vậy tại sao?..
-Cũng chẳng phải là đã từng thôi sao? Năm đó tiên hoàng cử ta đến phụng sự quốc vương, chúng ta vốn không đi chung một con đường nên bất hòa là tất yếu. Dù thế nào ta cũng sẽ không quay lại. Xin phép hoàng tử- ông lặng lẽ quay đầu, bước ra khỏi lều trại. Quay trở về căn lều của mình, ông thay ra một bộ thường phục, ôn tồn dùng khăn lau lại thanh kiếm vẫn còn nhuốm máu.
Phải, đã từng rất thân, chỉ là không cùng chí hướng.
Cây kiếm của ông còn khắc ở trên một dòng chữ nhỏ, tên của hai chiến hữu đã từng đồng cam cộng khổ.
Bầu trời ngả về chiều, ông lập tức lên ngựa chạy thẳng về trạm cứu hộ nơi Selena đang ở.
- - - - - - -
Izumin không trở về Hattusa ngay mà tách khỏi đoàn quân của cha tìm về vùng núi xa xôi. Cũng là đi tìm Selena.
Người dân ở đây đã bắt đầu di tản về lại quê nhà nên bóng người thưa thớt hẳn.
Có người tiếp đón anh từ xa, miệng không ngớt lời ca ngợi.
-Selena đâu?- anh hỏi, ánh mắt lấp lánh cứ đảo liên hồi, khóe miệng vẫn cứ mỉm cười mãi, suốt đoạn đường đi anh đã từng suy nghĩ tới một hôn lễ. Anh vốn cứ nghĩ cô sẽ sốt sắng đứng đợi anh nhưng mãi vẫn chẳng thấy đâu. -Cô gái nói là quay về trước, đợi hoàng tử ở Hattusa.
-Là vậy sao?- anh lại cười.
Hóa ra không phải chỉ có mình anh sốt ruột.
Anh xoay ngựa, định sẽ cấp tốc quay về.
-Thưa hoàng tử, xin ngài đợi một chút- một người phụ nữ chạy lại, đem đưa cho Izumin một hộp gỗ.
-Cô gái nhờ tôi nếu hoàng tử đến đây thì đưa cho anh vật này.
Anh đưa tay đón lấy, chiếc hộp gỗ này chính là thứ anh đã đưa cho cô trước lúc ra trận. Lí nào cô lại đem trả lại.
Thâm tâm liền nổi lên một trận lo lắng, anh vội vã mở hộp, đồ vật bên trong đổi khác hoàn toàn.
Bên trong là một chiếc nhẫn bằng đồng cùng một chiếc vòng đan bằng dây rất đơn giản. Mặt trong của chiếc nhẫn là hình mặt trăng và mặt trời, mỗi biểu tượng đều nằm cách biệt nhau rất xa.
Vì theo quy luật của tự nhiên, nơi nào mặt trời sáng tỏ soi chiếu vạn vật thì nơi đó mặt trăng ẩn mình, còn nơi nào mặt trăng hiện lên giữa những áng mây trôi hờ hững thì mặt trời liền khuất bóng. Vốn dĩ là không thể gặp nhau. Vua ngồi trên cao chính là mặt trời... còn...
Trong hộp đó còn một tờ giấy note màu vàng, nét bút lông mạnh mẽ đè xuống trên nền giấy.
-Thường thì tín vật sẽ là nhẫn...
.
.
-Ngưu Lang gặp Chức Nữ vào đêm thứ bảy của tháng bảy âm lịch. Vậy thì khi nào mặt trăng và mặt trời hội ngộ chúng ta sẽ gặp lại nhau...
Có quá tàn nhẫn chăng khi gần 1000 năm nữa mới là năm đầu tiên của dương lịch?
- - - - - - - - -
Một đồi cao nguyên rộng lớn bạt ngàn trải dài đến tận bờ biển mở ra trước mắt. Cô gái chậm rãi đi bộ trên thảm cỏ xanh, cô kéo áo choàng xuống ngang vai ngắm nhìn mặt trời vừa mọc, nhắm mắt hít thở khí trời khiến tâm trạng cô cực kì thoải mái. Gió thổi tung bay mái tóc cô, tóc đã dài chấm tới ngực.
Lúc này đã là nửa năm sau.
-Ngày mai vượt biển tới Minoa thì thế nào?- ngài Canaan hỏi. -Có chút sợ nhưng vẫn là nên đi, lần đó vẫn chưa đi hết đảo Crete.
-Crete?
Selena ngớ người.
-À dạ... thời này thì gọi là Kaptara.
- - - - - - - -
Văn minh Minoa là một nền văn minh rực rỡ của thời cổ đại, vị trí nằm ở nơi giao thoa của các nước thuận lợi cho phát triển kinh tế hàng hải. Minoa chính thức biến mất trên bản đồ với sự kiến núi lửa phun trào ở đảo Thera- Santorini ngày nay.
Hòn đảo được bao bọc bởi một lớp bụi lưu huỳnh dày đặc, mùi của khí Metan cứ quanh quẩn như thể lúc nào cũng sẵn sàng gây ra một vụ nổ lớn.
Selena đặt chân lên hòn đảo này, đi dọc bờ biển và ngắm nhìn. Bước chân cô in hành trên cát như một loại minh chứng cho thời gian.
-Có vẻ là ngọn núi này- cô cười cười, nhìn miệng núi hình vòng cung trước mặt, sau đó lại biến mất giữa lớp bụi mờ ảo. Cô cứ bất chợt xuất hiện rồi lại âm thầm đi mất. Không rõ mục đích là gì.
Cô đặt chân lên đảo Crete. Suốt thời gian ở đây, Selena đã có dịp đi thăm thần điện "nữ thần rắn" của quốc gia này, được gặp gỡ rất nhiều loại người mở mang tầm mắt, mỗi sáng đều nhàn nhã đứng ở bến cảng coi cảnh người ra vào tấp nập. Như trước vẫn đặc biệt chú ý tới ngoại thương. Mạch hàng được buôn bán nhiều nhất ở bến cảng này là dầu oliu và rượu, ngoài ra còn xuất khẩu đá quý, con dấu và các sản phẩm mỹ nghệ khác, đặc biệt là gốm sứ đã hoàn toàn vượt xa nhiều quốc gia lân cận.
Lần Selena tới này lại vừa vặn là lễ hội đua bò. Ký ức cứ thế từng chút một ùa về.
Đang đi thong thả giữa chợ thì cánh tay bất ngờ bị kéo lấy.
Cô giật mình quay đầu, khuôn mặt người trước mặt thật quen thuộc. -Công nương Selena?- là tướng quân Yukutat.
-À...vâng- giọng cô có chút bối rối, muốn lẩn tránh.
-Tại sao cô lại ở đây?- nét mặt không dấu được sự tò mò, ông buông tay cười thân thiện với Selena.
Selena khẽ trau mày nhìn sau lưng tướng quân Yukutat. Tới tận bốn người đi theo.
-Chuyện này xin ngài đừng đồn ra ngoài, rất nhiều chuyện đã xảy ra nên hiện tại tôi không lấy một thân phận nào cả, không phải công nương cũng không phải tù binh của ai, chỉ đơn giản là lữ khách thôi- côi cười trừ, quả thực muốn bỏ đi ngay bây giờ.
-Có chuyện gì nghiêm trọng à?
-Chỉ là muốn bình tâm suy nghĩ. Đã nửa năm rồi tôi cứ đi phiêu bạt liên tục thế này.
-Có gì trong khả năng tôi có thể giúp đỡ cô chăng?
-Không cần đâu, huống hồ nếu gặp phải quốc vương cùng người đó thì đáng lo ngại lắm, cáo từ- cô không cho ông cơ hội níu kéo liền kéo khăn chùm lên hòa vào dòng người. -Tung tích cô gái cuối cùng cũng tìm thấy rồi!
.
.
Một tuần sau đó cô rời khỏi Minoa. Đứng trên boong tàu ngắm mặt biển đang đỏ rực bởi hoàng hôn mà khẽ mỉm cười. Cô quay đầu vào trong, ánh mắt không hề quay lại nhìn hòn đảo này một lần nào nữa.
Còn rất nhiều, rất nhiều nơi, xem ra phải mất một khoảng thời gian dài rồi.
- - - - - -
-Cảm ơn ông đã giúp đỡ thời gian qua, dừng lại ở đây thôi- Selena nói lời từ biệt, đứng trước chiếc thuyền sẽ đưa cô vượt đại dương lần này mà cảm ơn ông Canaan.
Một năm ngắn ngủi, cô đã theo ông đi khắp mọi nẻo miền của các quốc gia khác. Cô đi tìm ý nghĩa của cuộc sống. Đóng lại những trang sách cổ xưa đã luôn khiến cô tò mò từ lâu. Mỗi một quốc gia cô đi qua đều thẳng người mà rời khỏi, sẽ không luyến tiếc, sau này sẽ là như vậy. Nơi đầu tiên cô bắt đầu là Babylon, xuất phát từ thần điện nữ thần Atermis nơi lời tiên tri của nữ thần đã đến với Izumin trong giấc mộng mà chiêm ngưỡng và tĩnh tâm suốt một ngày dài. Rồi cuối buổi chiều tàn một ngày khác lại đứng nhìn đống tàn dư dưới chân tháp Babel vĩ đại ở Babylon nơi lần đầu định mệnh đem cô đến thế giới này mà suy nghĩ. Mọi thứ đến với cô đều như thể đã được sắp đặt vậy.
Đống đổ nát của thành đất chưa nung Assur của Asyria vì Carol đã thay đổi dòng chảy của nhánh sông Tigris là đích đến tiếp theo. Cô đã dành thời gian để xem đấu trường sư tử của họ, có thể coi như là va chạm với văn hóa của họ trong một thời gian ngắn. Quả thực mỗi nơi đi qua đều rất thú vị.
Trong một lần băng qua sa mạc Sahara cô đã nghe những người thương nhân nói về một cuộc hành hương đến miền đất của người Sumer. Đó là quần thể đền thờ tại kinh đô Ur của họ, đền thờ nữ thần bảo hộ Nanna vị thần mặt trăng của thành phố này, dù chỉ được nghe qua những trải nghiệm của người từng trải nhưng cảm giác chân thật như thể mình cũng đang ở đó. Dần dà cô nhận ra không phải cứ tận mắt chứng kiến thì mới thấy rõ tường tận, vì dù có dành cả đời cũng chả thể nào thông hiểu hết mọi sự trên đời này cho nên tìm gặp và lắng nghe chính là phương thức tốt nhất để tiếp cận tri thức nhân loại.
Nơi gần nhất cô có cơ hội đặt chân đến chính là thành phố cảng Tyre của Phoenicia, như thói quen của những chuyến đi trước, cô dõi mắt xem hoạt động giao thương sôi nổi của họ trải dài khắp địa trung hải. Đặc biệt là bảng chữ cái của nơi này, hệ thống chữ cái ở đây được cho là nguồn gốc của bảng chữ cái hiện đại, điều đó khiến Selena tò mò đến nỗi muốn được học cho bằng được ngôn ngữ này, chỉ tiếc là thời gian được nán lại của cô là rất ít. Điều khiến cô ngạc nhiên hơn chính là phân số toán học đã xuất hiện ở đây, có lẽ nếu vẫn ở hiện đại cô sẽ chọn một ngành chuyên về toán học, chẳng hạn như kiến trúc. Rồi cô lại lênh đênh trên biển, đích đến tiếp theo của cô là biển Đỏ của Ai Cập, có lẽ đây sẽ là nơi cuối cùng. Cô nghĩ thế.
Cũng trên con thuyền đó, ánh mắt chứa chan tình cảm lặng lẽ nhìn cô, nỗi nhớ vô bờ tràn ngập trên khuôn mặt nọ.
-Ta nhớ em đến phát điên....
--------------------
Chúc mừng năm mới ^^
Ghi xong chap này trước Tết mình mừng muốn dean vì mỗi lần ngồi nghĩ ý tưởng cho ba cái thứ chiến lược kiểu này đau đầu không chịu nổi. Chuyện đang về những chương cuối rồi, hi vọng sẽ không khiến ai bị hụt hẫng.
Nhân tiện mình muốn hỏi mấy bồ đã ai đọc bộ "Bá tước tiểu thư" của tác giả bộ này chưa? :))) trong chuyện này thì Izumin được vẽ giống nhân vật Richar ấy, đương nhiên là nội dung không hề dính dáng tới NHAC .Thật ra thì đọc bộ này cứ bị hụt hẫng sao đó vì dù là người đến trước vẫn không có cái kết đẹp cho anh nhà :))) điều mà mình cứ nghĩ đó là lí do không có cơ hội cho anh nhà ở bên NHAC thì qua bên này lại không phải. Hóa ra chỉ cần là main thì xuất hiện trước sau đều không quan trọng. Tự nhiên muốn đào hố bộ này nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu :)))
Lảm nhảm xong rồi. Chúc mọi người năm mới vui vẻ. ^^
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!