*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(18)
Chương Thanh Đàm bị chủ nhiệm gọi đi.
Mà trong đầu óc tôi toàn là câu nói kia: "Bạn gái tôi, Thẩm Tiêu Tiêu."
Cho nên thời điểm gặp mặt nhau vào buổi tối, tôi cũng không biết nên đối mặt với nhau như thế nào.
Thật hiếm thấy, lần này Chương Thanh Đàm đến buổi hẹn rất đúng giờ, âu phục giày da, ngay cả sợ tóc nhỏ cũng chải chuốt cẩn thận.
Tôi nhìn anh, lại nhìn chiếc áo phông của tôi, ngay lập tức lo lắng không yên.
Chương Thanh Đàm mím môi cười hỏi: "Lần đầu hẹn hò cùng bạn trai, như vậy có tuỳ ý quá không?"
Mặt tôi nóng hầm hập, không cam lòng mà nhỏ giọng than thở: "Anh không nói là sẽ hẹn hò."
Anh cười nhưng không nói, tôi liếc trộm anh một cái, vừa đúng lúc tầm mắt anh nhìn lại đây, tức khắc vô cùng xấu hổ.
Chương Thanh Đàm đưa thực đơn cho tôi.
Tôi nhận lấy, ngón tay cầm thực đơn lật đi lật lại, tìm cớ nói chuyện: "Bác sĩ Chương sao hôm nay lại rảnh rỗi mời em ăn tối?"
"Tạm thời nghỉ việc."
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, "Bệnh viện vẫn phạt anh?"
Chương Thanh Đàm gật đầu.
"Ở cửa có camera, anh đã hỏi qua hai vợ chồng kia, người đàn ông trong lúc kiểm tra đã rời đi với lý do nộp tiền, bởi vậy trình tự rõ ràng, lúc sau bọn họ cũng tỏ vẻ không truy cứu, nên bệnh viện tin tưởng anh." Chương Thanh Đàm tiếp tục nói: "Nhưng đã ảnh hưởng không tốt, cho nên tạm thời nghỉ việc một tuần, sau đó sẽ được điều sang bên phẫu thuật lâm sàng."
"Hả?" Tôi rất thất vọng.
Rõ ràng anh không làm gì sai, nhưng vẫn bị cho tạm thời nghỉ việc.
Không sợ trái tim người tốt sẽ nguội lạnh sao.
Chương Thanh Đàm cũng rất để ý, anh nhìn tôi: "Rất tốt mà, nhân dịp nghỉ một tuần này, giải quyết vấn đề tình cảm cá nhân của chúng ta một chút."
Tôi ngây người một chút: "Sao?"
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến: "Thẩm Tiêu Tiêu, cho phép anh chính thức hỏi một câu, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?"
Ông trời không phụ lòng người.
Tôi kiên trì không người nỗ lực, cây cải xanh cao lãnh* này cuối cùng cũng bị tôi khuật phục rồi.
*là một từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là kiêu ngạo và lạnh lùng
Tôi vui mừng khôn xiết, gật đầu: "Em đồng ý!"
- --
Sau khi xác định quan hệ, Chương Thanh Đàm luôn dịu dàng chăm sóc tôi, quan tâm mọi thứ.
Nhưng vì công việc quá bận rộn, thỉnh thoảng sẽ không tìm thấy người đâu.
Cũng vì chuyện này mà tôi giận anh một hai lần, mỗi lần như vậy anh đều nhẹ nhàng giải thích.
Tôi nghĩ, lúc trước theo đuổi anh, anh đã nhắc nhở tôi, công việc của anh rất bận, khả năng không có cách nào dành thời gian để bồi dưỡng tình cảm được.
Cho nên, đây là tôi tự chuốc hoạ vào thân.
Không sao, suy nghĩ của tôi rất thoáng.
Không có bạn trai bên cạnh, tôi còn có bạn bè.
Lại oán giận thêm lần nữa vì anh ấy không đi cùng tôi, bạn tốt mời tôi đi leo núi, tôi vui vẻ đi tới nơi đã hẹn.
Ai ngờ hôm đó thời tiết không tốt, giữa đường đột nhiên mưa xối xả, tôi cùng một cô gái khác vì tìm nơi có cảnh đẹp để chụp ảnh, mà mắc kẹt trong cái chòi nghỉ mát ở trên núi.
Gió thổi khắp tứ phía, lúc thì từ đằng đông, lúc thì từ đằng tây, cả người hai chúng tôi đều bị ướt hết.
Tín hiệu ở trên núi không tốt, không thể liên lạc được với người khác.
Cô gái kia mặc Hán phục, lúc này cũng cởi cái váy vướng víu ra.
Cô ấy là em gái của bạn tốt tôi, thường gọi là Thanh Thanh, em ấy gọi tôi là chị.
Thanh Thanh trấn an tôi: "Chị, sẽ không có chuyện gì đâu, nơi này em rất quen thuộc, đợi mưa tạnh em sẽ đưa chị xuống núi."
Giữa rừng núi gió đêm lạnh lẽo, tôi lạnh run cầm cập, ôm đầu gối cuộn mình lại: "Chị vừa buồn ngủ vừa lạnh, không biết bản thân có thể chống đỡ được tới lúc tạnh mưa không."
Thanh Thanh vì đề phòng tôi ngủ, bắt đầu kể cho tôi nghe về những con quái vật, yêu tinh ở trên núi.
Rất hay.
Sắc trời đã tối, gió tà nổi lên từ bốn phía, mưa lạnh rơi tí tách.
Con bé kể cho tôi nghe một câu chuyện ma thời dân quốc, một đại gia đình thế gia vọng tộc cứ trời mưa thì sẽ có người chết.
Tôi nghe con bé kể mấy bà vợ bé đã chết ly kỳ như thế nào, rốt cuộc quản gia đã giấu bí mật gì, tam lão gia và đại phu nhân đã từng yêu đương vụng trộm...
Lúc con bé muốn tiết lộ hung thủ cuối cùng, một đám người cầm đèn pin chiếu về phía chúng tôi.
Tôi vẫn cảm thấy, Chương Thanh Đàm thuộc loại trầm ổn bình bĩnh, chính là loại dù Thái Sơn có sụp đổ thì mặt cùng không biến sắc.
Cho nên lúc anh hoảng hốt lo sợ nhìn về phía tôi, cũng gắt gao ôm người đang ướt đẫm như tôi vào trong lồng ngực——
Tôi thấy được rõ sự hoảng loạn và lo sợ của anh.
Tôi nâng tay ôm anh, trong vòm ngực ấm áp nói: "Yên tâm đi, em không sao."
Anh ôm chặt tôi, mím môi, không nói tiếng nào.
Tôi nghe thấy đội trưởng đội cứu hộ giải thích: "Đường xuống núi có một đoạn bị mưa to làm sạt xuống nên mới tới trễ, mọi người cũng không có việc gì, đi thôi, ngồi xe đi."
Tay tôi bị Chương Thanh Đàm nắm chặt, bỗng nhiên nhớ tới Thanh Thanh vẫn chưa kể xong câu chuyện kia, vì thế quay đầu gọi: "Thanh Thanh, em ngồi bên cạnh chị đi, chị...a!"
Tay tôi đột nhiên bị người ta xiết chặt, đau tới nỗi tôi phải vội vàng rút ra.
"Đau quá, anh làm gì vậy!"
Tôi nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Chương Thanh Đàm, có hơi bực mình: "Hôm nay anh bị làm sao vậy?"
Đúng lúc Thanh Thanh chạy tới, con bé nhìn tôi, Chương Thanh Đàm lại nhìn chằm chằm vào con bé, xấu hổ nhếch khoé miêng lên: "Chị, bạn trai chị, bạn trai chị hình như có hơi bệnh rồi."
Tôi cười lạnh: "Chị nhìn ra được."
- --
Bắt đầu từ cái câu "Thanh Thanh" kia, Chương Thanh Đàm giống như bị điên*, cả buổi tối đều hồn bay phách lạc.
*Câu gốc là: 得了失心疯
Tôi không thể vào phòng ngủ của anh, anh ngồi tại sô pha trông chừng tôi.
Cũng không bật đèn, một người ngồi ngây ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Rất lâu sau đó, tôi không nghe thấy bên ngoài có bất kỳ động tĩnh gì, mới lặng lẽ đi tới.
Chương Thanh Đàm dựa vào sô pha, hai mắt nhắm chặt, lông mày nhíu lại, không biết có phải gặp ác mộng hay không, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn.
Tôi nhẹ nhàng đắp chăn lên người anh, muốn nắm chặt bàn tay anh.
Tôi lập tức lay anh tỉnh dậy: "Thanh Thanh là ai?"
Chương Thanh Đàm mơ màng tỉnh lại, thở hổn hển, anh nhìn thấy tôi, mạnh mẽ kéo tôi vào trong lồng ngực, giống như mất đi nhưng lại tìm được: "Tiêu Tiêu, anh..."
Không biết tôi lấy sức từ đâu, đẩy anh ra, mở cửa bước đi.
Khó trách Chương Thanh Đàm phong độ, nhẹ nhàng, anh tuấn lịch sự cũng không nhận sự bày tỏ của phụ nữ, khó trách chị Thiển Ngôn nó trong lòng anh có khúc mắc.
Hoá ra là khúc mắc này.
Tôi càng nghĩ càng đau lòng, nghĩ lại chỉ là vở kịch tự mình đa tình của bản thân, trình diễn vở hài mà tự mình cho vừa gặp đã yêu.
Trong khói lửa nhân gian, có những bàn tiệc thực khách cười đùa rôm rả, tôi ở trong đó, vừa rơi nước mắt vừa ăn xiên que.
Đột nhiên, điện thoại vang lên.
"Này, em ở chỗ nào thế? Em chị tìm em tới phát điên rồi." Là chị của Chương Thanh Đàm.
Tôi hừ một tiếng, khịt mũi, đưa mắt nhìn bảng hiệu của cửa hàng: "Ở quan ăn ngoài trời ăn thịt nướng vỉ (1)."
Chương Thiển Ngôn tức giận hét lớn: "Ăn thịt nướng vỉ lại không gọi chị."
"Vậy chị tới đi, em mời chị."
Không đến mười phút, chị gái này đã tới nơi.
Chị mặc âu phục đẹp đẽ trưởng thành, đi đôi giày cao gót, thật không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Tôi cho rằng chị tới biện hộ cho em trai của mình, ai ngờ chị lập tức ngồi xuống, không chút khách khí mà gọi một đĩa tôm hùm đất to(2), vài xiên thịt cừu(3), ăn rất vui vẻ.
Tôi hậm hực nói: "Chị thực sự tới ăn thịt nướng vỉ à."
"Không thì sao." Chương Thiển Ngôn cắn miếng thịt cừu tiếp theo, giọng nói không rõ: "Nói nghe một chút, em trai chị sao lại chọc em tức giận."
Tôi im lặng một lúc lâu, đã uống mấy cốc bia, đơn giản nói ra sự đau khổ trong lòng.
"Chị, Thanh Thanh là bạn gái cũ của anh ấy phải không? Anh ấy thực sự yêu cô gái đó sao?"
Chương Thiển Ngôn tháo găng tay dùng một lần để bóc vỏ tôm ra, bưng chén rượu lên đẩy tôi một cái.
"Ài, vậy kể cho em nghe chuyện xưa đi."
- ------------------------------
(1) Thịt nướng vỉ ( thịt nướng hun khói)
(2) Tôm hùm đất
(3) Thịt cừu
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!