Mặc dù Đông Tuyết không nhắc đến tên của Tề Tu, cũng không rõ thực hư thế nào, nhưng lời đồn về chuyện giữa hai người bọn họ thì trên giang hồ mọi người đều biết…
Hắn do do dự dự, cuối cùng vẫn không nhịn được nỗi nghi ngoặc trong lòng, Cố Minh vẫn nhìn vào đôi mắt trong veo của người nọ rồi mở miệng hỏi, “Ngươi… thật sự là Quý Đông Tuyết?”
“Ừ…” Đông Tuyết khẽ gật đầu khi nghe được lời nói đó.
“Vậy thì tại sao ngươi…”
Đông Tuyết hiểu lời còn chưa nói hết kia của Cố Minh, y miễn cưỡng nhớ lại đoạn hồi ức tồi tệ kia, “Lúc đó khi bị thương nhảy xuống vách đá, ta cũng không ngờ rằng mình vẫn còn sống… May mắn thôi. “
Thấy Đông Tuyết dửng dưng nói như vậy, Cố Minh nhất thời cảm giác được một tia đau nhói từ trong lòng lan ra khắp người, hắn thậm chí không dám tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, không dám nghĩ Đông Tuyết nhảy xuống vách núi đã có bao nhiêu tuyệt vọng.
Chỉ cần nghĩ như vậy, toàn bộ tim hắn đều như bị tay ai đó siết chặt đến đau đớn.
Rất nhiều điều muốn hỏi dường như đột nhiên đều bị chặn lại trong cổ họng, cuối cùng lại thành một câu, “Ngươi… lúc đó có đau không?” Cố Minh vừa mới mở miệng đã tự muốn tát cho mình một cái, sao lại hỏi thế này, bị thương như thế làm sao có thể không đau.
Quả nhiên, nghe được lời này, Đông Tuyết chỉ giương mắt nhìn hắn cười trừ.
Đau đớn đến mức chết lặng, ngày ấy trên vách núi gió rất lớn, lớn đến mức y dường như không nghe được âm thanh của những người xung quanh, trong mắt y toàn bộ thế giới đều yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh đến mức y có thể nghe được rõ ràng âm thanh nhỏ nhặt của nhát kiếm đâm vào ngực y.
Nhìn ánh mắt đầy đau lòng và lo lắng của Cố Minh, Đông Tuyết thần xui quỷ khiến nói, “Đau, lúc đó thật sự rất đau…”
Sau khi nói ra lời này, chính y cũng ngẩn người.
Trong lúc thất thần, y đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo lấy ôm thật chặt vào lòng, chặt như thể muốn khảm người đó vào thân thể hắn.
Ngay khi định thoát khỏi cái ôm kia, Đông Tuyết bỗng nhiên cảm thấy thân thể người đang ôm y khẽ run lên, đầu ngón tay y dừng lại một chút rồi đành buông lỏng, tùy ý để Cố Minh ôm mình như thế.
Cố Minh thật sự đau đớn thấu tim gan, trong lòng nghẹn một nỗi uất ức không có nơi để trút, hắn chỉ có thể hận chính mình, hận tại sao hắn không thể biết Đông Tuyết sớm hơn một chút? Như vậy hắn có thể bảo vệ, che chở cho y.
Đến khi tỉnh táo lại, Cố Minh mới ý thức được mình đã làm gì, khi nghe được những lời vừa rồi của Đông Tuyết, hắn đau lòng chỉ muốn ôm chặt lấy người kia.
Hắn nghĩ sao thì làm thế…
Bạn đang đọc bộ truyện Đông Tuyết tại truyen35.shop
Bây giờ thì có hơi gượng gạo…
“Ta… chỉ muốn ôm ngươi một cái, ta tùy ý quen rồi, ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung…” Cố Minh che che giấu giấu nói, mặt hắn lúc này đã đỏ bừng, nhẹ nhàng buông người trong ngực ra, rũ tay xuống lại nắm lấy góc áo của người nọ.
Đông Tuyết nghe vậy chỉ mỉm cười, ánh mắt trong veo, “Không sao, đám người Cừu nhi cũng thích dính lấy ta như thế này, ngươi cũng nhỏ tuổi hơn ta, nên trẻ con một chút…”
Cố Minh: “…” Thì ra y chỉ coi hắn là một đứa trẻ.
“Năm đó chính xác là đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Đông Tuyết đột nhiên tối sầm, chưa kịp nói gì thì Cố Minh đã che miệng y lại, “Quên đi, sau này nếu ngươi muốn nói cho ta thì hẳn nói.”
Đông Tuyết nghe vậy ngẩn người, nhẹ nhàng gật đầu…
Cố Minh hoảng loạn bước ra khỏi phòng Đông Tuyết, cả khuôn hắn mặt đỏ bừng đến khó tin.
Chỉ mới tiếp xúc thân mật với Đông Tuyết một chút mà hắn đã thần nát hồn tan.
Cố Minh ngồi dưới mái hiên, ngớ người nhìn tay của mình, vừa rồi chính hắn còn lấy bàn tay này che miệng Đông Tuyết, hiện tại hắn vẫn có thể cảm nhận được trên môi Đông Tuyết có chút ấm áp, mềm mại, nóng bỏng.
Ai da, hắn thật sự không muốn rửa tay cả tháng mà.
Nhìn vị trí môi Đông Tuyết chạm vào vừa nãy, Cố Minh như bị ma xui quỷ khiến giơ tay lên, chột dạ nhìn về phía sau nhưng đều không thấy bóng dáng của Đông Tuyết.
Lúc này hắn mới chậm rãi đưa tay, ánh mắt thâm trầm, từng chút từng chút trân trọng đặt lên lòng bàn tay mình một nụ hôn, nhẹ nhàng liếm láp…
Dường như là như thế, giống như hắn thật sự đang hôn lên môi Đông Tuyết như thế…