Một cái bao nilon trong suốt bị gió thổi qua đường cái, bị một chiếc xe cán qua, rồi lại bám vào bánh xe của một chiếc xe khác.
Liên Châu đứng trong gió lớn nhìn lên bầu trời, lá vàng tiêu điều bay ngang qua bầu trời.
Cơn mưa lớn của mùa thu này cuối cùng cũng đến.
Có một đám người đứng dưới cột đèn giao thống, Liên Châu cũng là một trong số đó.
Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng đầy cứng ngắc của đám đông giống như những tòa nhà cao tầng đông đúc trong thành phố.
"Tạm biệt." Liên Châu nhẹ nhàng nói với chính mình.
Cô đẩy đám đông ra, thong dong bước ra ngoài.
Nhưng cô không thể biến thành chiếc túi nilon kia, tài xế phanh gấp chói tai.
Vì để tránh mưa, Liên Châu thay đổi lộ trình, đi đường tắt về tiểu khu.
Con đường nhỏ này rất hẻo lánh, thường xuyên có mấy gã đàn ông say rượu đi tiểu vào trên tường.
Khi mới kết hôn, Chu Dư luôn nhắc nhở Liên Châu đừng đi con đường này, với vẻ xinh đẹp như ánh trăng sáng trên bầu trời của cô, mà anh ta thì quá hiểu sự dụ hoặc của vầng trăng đối với các nhà thơ.
Bây giờ chồng cô đã không có thời gian để ý cái gì mà ánh trăng, hiếm lắm mới trở về lúc nửa đêm, lại còn uống đến bất tỉnh nhân sự.
Liên Châu chán ghét anh ta đi đá lung tung sờ đến mép giường, tắm cũng không tắm, vừa cởi giày đã bổ nhào lên giường, ngủ như chết.
Liên Châu đã phàn nàn nhiều lần nhưng Chu Dư chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ coi cô giống như đang lặp lại các bài phát biểu bằng tiếng Anh của Steve Jobs trong phần mềm học tập.
Con cá giống như trái tim đang đập, không ngừng thở ra mùi tanh hôi làm miệng túi phồng lên.
Liên Châu cảm giác phía sau có người, cảm thấy lạnh liền cất bước chạy lên.
Mẹ Phỉ Phỉ kéo con gái đứng chung một chỗ với một người phụ nữ quen mắt.
Liên Châu suýt nữa thì đụng vào bọn họ.
Mẹ Phỉ Phỉ liếc mắt nói: "Có chuyện gì vậy? Sao lại thất thần?"
"Muốn trời mưa." Liên Chu nhe răng cười cười, cất bước muốn đi.
Mẹ Phỉ Phỉ giữ chặt cô lại: "Cô có biết có vụ án giết người không? Ở tiểu khu An Lạc đối diện."
Trong cổ họng mẹ Phỉ Phỉ như có một con vịt, mỗi ngày đều ồn ào không ngừng.
Liên Chu biết, nếu mình không dừng lại nghe thì bà ấy lại muốn nói với người phụ nữ kia mình xem thường người khác.
Khó có khi Phỉ Phỉ không kêu gào la lối khóc nháo về nhà, cô ấy còn có thể đem chuyện mình bị chồng bỏ mặc lăn lộn với người phụ nữ kia kể sinh động như vậy, giống như cô ấy ở trong nhà Liên Châu vậy.
Liên Châu miễn cưỡng đứng lại, làm bộ giật mình: "Vụ án giết người gì?"
Mẹ Phỉ Phỉ trừng lớn mắt, đôi lông mày đỏ nhạt nhếch lên: "Một người phụ nữ bị người ta giết! Chồng của cô gái đó thường không có ở nhà, kẻ giết người ban ngày trốn vào nhà, buổi tối đi ra giết cô ấy.
Nghe nói hai năm trước cũng có vụ án tương tự, thủ đoạn gây án giống hệt nhau, nhưng vẫn luôn không tìm được hung thủ.
Không chừng là trốn ở đâu đó, nhất định là người địa phương, không thể là người nơi khác được."
Vẻ mặt nghiêm túc của mẹ Phỉ Phỉ giống như người dẫn chương trình pháp lý.
Liên Châu nghĩ thầm nhất định bà ta lại bịa chuyện, trên mặt không nhịn được hiện lên một nụ cười khinh miệt.
Mẹ Phỉ Phỉ nhìn thoáng qua, dùng sức liếc Liên Châu một cái: "Một người bạn trong giới của tôi nói cho tôi, hung thủ là phụ nữ.
Chồng cô ta và em dâu đã làm chuyện đó, cô ta đương nhiên có tâm lý trả thù xã hội, giết em dâu trước sau đó lại ra ngoài giết người khác.
Chuyên chọn những bà nội trợ xinh đẹp để xuống tay.
Đúng là tàn nhẫn độc ác."
"Phải không? Vậy thì mọi người cũng nên cẩn thận, tôi phải về nấu cơm."
Liên Châu bị bà ta nhìn đến lạnh cả sống lưng.
Liên Chu đi rồi, mẹ Phỉ Phỉ khinh thường nói: "Đồ thần kinh.
Bạn đang đọc bộ truyện Đốt Cháy Con Kiến tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đốt Cháy Con Kiến, truyện Đốt Cháy Con Kiến , đọc truyện Đốt Cháy Con Kiến full , Đốt Cháy Con Kiến full , Đốt Cháy Con Kiến chương mới