Một cô gái mặc chiếc quần yếm, thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi nghiêm mặt dẫn Liên Châu đến văn phòng của Tung Lăng Phong trên tầng hai.
Vừa vào cửa, cô gái đã khéo léo tươi cười đưa ghế cho Liên Châu, lại chạy từng bước nhỏ cầm theo một ly nước đưa cho Tùng Lăng Phong.
Tùng Lăng Phong cười tủm tỉm ý bảo Liên Châu ngồi xuống, anh ta dành một giờ để nói về lịch sử phát triển của mình, nửa tiếng nói về văn hóa doanh nghiệp, cuối cùng mất năm phút để nói về nhiệm vụ của Liên Châu.
Cô được sắp xếp ngồi bên cạnh cô gái mặc quần công sở.
Cô gái này hất hàm sai khiến Liên Châu cách sử dụng các thiết bị điện và nhà vệ sinh của công ty, các điều lệ và các quy định của công ty, cuối cùng đem một xấp văn kiện dày bằng ba ngón tay chất đống lên trước mặt cô: "Hôm nay chỉ có thế này thôi, cô đọc trước đi rồi đưa nó cho tôi trước khi tan làm."
Mặc dù công việc rườm rà nhàm chán nhưng cũng tránh được Tùng Lăng Phong kia, Liên Châu giống như chiếc cây khô héo được mùa xuân tưới tắm trở nên sống động hơn hẳn.
Vì thiếu tiền, Liên Châu đã bán xe của Chu Dư đi, chen chúc đi làm bằng tàu điện ngầm mỗi ngày.
Buổi sáng cô vừa đi ngang qua cửa hàng quần áo đó, vẫn sẽ thấy người lang thang kia đang ngủ.
Buổi tối tan làm trở về chỉ thấy một chú chó Samoyed lông vàng trắng đan xen và một biển quảng cáo khuyến mãi.
Du Úc có mấy ngày muốn đón Liên Châu tan làm, thế nhưng gần đây vụ án khó giải quyết, anh còn tan tầm muộn hơn cả cô, để cô phải chờ hai lần.
Sau đó đổi thành điện thoại báo bình an.
Khi khoản lương đầu tiên đến tay, cơn nóng đầu tháng 5 đã thổi qua trang phục mùa xuân của Liên Châu, cô đổi thành váy ngắn.
Số lượng người đi bộ trên đường đi làm dần đông hơn, Liên Châu thường đứng ở ban công khi đêm đến quan sát nhất cử nhất động của người dân ở dưới khu chung cư.
Cô nín thở giống như một con nhện mẹ vào buổi tối mùa hạ, lặng lẽ dệt một tấm lưới khổng lồ.
Với sự kiên nhẫn tuyệt vời để chờ đợi con mồi trước đêm mưa.
Mấy ngày trước, Liên Châu chuyển một khoản tiền cho em dâu, cô ấy không nhận chỉ gửi tin nhắn nói mẹ gần đây đang chán ăn.
Đái khái là do thời tiết quá nóng, nói Liên Châu có thời gian thì về thăm bà.
Hôm nay, Liên Châu về nhà, trùng hợp nhìn thấy trên bàn đặt một cái hộp giữ nhiệt đè trên một tờ giấy.
Liên Châu, đây là canh gà làm cho mẹ.
Người viết là Lý Phục Thanh.
Liên Châu vứt tờ giấy vào bồn cầu rồi đi múc một bát canh và chọn vài miếng hoài sơn và cánh gà, ăn rất chậm rãi.
Sau khi ăn no cô mới mang theo canh đi gặp mẹ mình.
Đúng lúc con trai Liên Hoán học cấp 2 từ trường nội trú trở về, cậu đang nằm trên sofa ăn khoai tây chiên, thấy Liên Châu vào thì hưng phấn la lên.
"Cô! Nửa năm rồi cháu không gặp cô!"
Mẹ cô đang ngồi ở một bên, chỉ liếc Liên Châu một cái.
Bởi vì có cháu trai cô nên bà cũng phải nhịn một bụng mỉa mai lại.
"Tiểu Bảo, múc canh cho bà nội uống đi." Liên Châu đưa thang cho cậu.
Đứa cháu than thở nói: "Đừng gọi cháu là Tiểu Bảo nữa, nghe quê lắm."
Lão thái thái liếc mắt trừng cậu bé một cái nhưng không lên tiếng, Liên Châu biết nhũ danh của Liên Hoán khi còn bé gọi là Tiểu Bảo.
Nhũ danh của cha cô khi còn bé cũng là Tiểu Bảo, một danh xưng độc quyền mà tổ tiên nhà họ truyền lại cho huyết mạch nam trong nhà, như thể nó là một di sản còn có giá trị hơn mỏ vàng vậy.
"Đúng là rất quê." Liên Châu cười nói.
"Chị, em đi siêu thị mua chút gì đó, chị có muốn đi cùng em không?" Em dâu từ trong phòng bếp đi ra cầm theo một hộp cherry vừa mới được rửa sạch sẽ, đưa cho Liên Châu.
Đã qua nhiều ngày, bây giờ nhìn thấy em dâu Liên Châu vẫn có chút chột dạ.
Bạn đang đọc bộ truyện Đốt Cháy Con Kiến tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đốt Cháy Con Kiến, truyện Đốt Cháy Con Kiến , đọc truyện Đốt Cháy Con Kiến full , Đốt Cháy Con Kiến full , Đốt Cháy Con Kiến chương mới