Nửa dấu son môi trên chiếc cốc thủy tinh đã khô từ lâu, hai tay vẫn nắm chặt chiếc cốc cho dù nước bên trong đã lạnh rồi.
Du Úc đóng sổ ghi chép lại: "Cảm ơn sự phối hợp của cô."
Hoàng Á Vân cười cười: "Lần sau chắc không còn gặp nữa nhỉ?"
Du Úc cũng cười: "Hi vọng là không."
Hoàng Á Vân, vợ trước của Khương Liên Hoán, là em dâu của Khương Liên Châu, Du Úc vốn dĩ cũng không muốn làm phiền cuộc sống yên bình của Hoàng Á Vân, nhưng cô ấy là người duy nhất anh biết là từng gần gũi với Khương Liên Châu nhất mà còn sống.
Sau khi tạm biệt Du Úc, Hoàng Á Vân đeo găng tay và rời khỏi quán cà phê.
Du Úc đeo tai nghe lên, mở đoạn ghi âm, nghe lại cuộc trò chuyện từ đầu, nơi anh ngồi hiện tại là nơi mà anh và Khương Liên Châu gặp mặt lần cuối cùng.
Du Úc: Khương Liên Châu trước khi rời đi có báo cho cô biết không?
Hoàng Á Vân: Thông báo ư? Có, là ngày cô ấy rời đi.
Tôi nhìn tin nhắn một chút...!là 3h21 phút sáng.
Cô ấy nói căn nhà kia để lại cho tôi...!anh tự xem đi.
Du Úc: Sau này hai người còn liên hệ không?
Hoàng Á Vân: Cô ấy có gửi bưu thiếp cho tôi từ Na Uy, tôi mới nhận được tuần trước, ở đây còn có ảnh...
Du Úc: Liên Châu và Liên Hoán tình cảm tốt không? Lúc Liên Hoán mất, Liên Châu có hành vi không bình thường nào không?
Hoàng Á Vân: Tình cảm rất tốt, giống một cặp chị em bình thường, tôi không thấy chị Liên Châu có gì bất thường cả.
...
Du Úc: Câu hỏi cuối cùng, cô có từng hoài nghi Khương Liên Châu không? Cô cảm thấy cô ấy có liên quan trực tiếp hay gián tiếp tới cái chết của Khương Liên Hoán và mẹ của cô ấy không?
Hoàng Á Vân: Không có.
Chỉ cần là vấn đề có chút bất lợi với Liên Châu thì biểu hiện của Hoàng Á Vân đều vô cùng kháng cự.
Du Úc bỏ tai nghe xuống, những âm thanh ồn ào của thế giới như thanh lọc lại tai anh, anh trầm tư nhìn vào dòng người phía xa.
Sân bay ngày hôm ấy, loa phát thanh lặp đi lặp lại cái tên Khương Liên Châu và Du Úc, Du Úc vẫn đợi máy bay cất cánh, cuối cùng cũng hiểu rằng Khương Liên Châu sẽ không tới.
Anh mang theo hành lí đợi ở bên ngoài nhà của Khương Liên Châu đến 2 giờ chiều, nhưng chỉ đợi được một người đàn ông mập mạp leo cầu thang, ông liếc mắt nhìn Du Úc: "Cậu là ai?"
Tim của Du Úc bị Khương Liên Châu khoét mất một góc, giống như chiếc cốc mà anh yêu thích bị vỡ mất một mảng, sau này không thể uống nước được nữa.
Lão Lữ nói, mấy ngày nữa được phục chức, trở nên bận rộn thì sẽ không nhớ được người tên Khương Liên Châu là ai nữa rồi.
Nhưng Du Úc phục chức không thành, đội trưởng Điêu tìm một đống lí do khuyên anh từ chức, Du Úc giả vờ như nghe không hiểu, đội trưởng Điêu nói: "Đây là lệnh từ bên trên, cậu quay lại cũng đâu có gì tốt."
Chỉ còn lại con đường cuối cùng, Du Úc quay người đi về phía hồ, mỗi ngày sau 5 giờ anh đều sẽ đi loanh quanh một vòng ở đây, hi vọng sẽ gặp được Corgi.
Du Úc tin rằng Liên Châu có bí mật, lão Lữ nói Du Úc anh bị tẩu hỏa nhập ma rồi, ông ấy yêu cầu Du Úc mỗi tuần đến nhà ông ấy 2 lần, uống trà trừ tà mà ông ấy pha.
Bên trong bình giữ nhiệt trên tay Du Úc hiện tại chính là loại thần trà đó, bên trong chỉ là các loại thực vật như hoa cúc, cẩu kỉ.
Một bóng người như tên lửa lao vào trong tiệm đồ chơi, Du Úc định thần lại, nhận ra khuôn mặt tròn tròn kia.
"Corgi." Du Úc gọi.
Quay đầu lại thấy Du Úc thì như nhìn thấy quỷ mà chạy nhanh hơn ra ngoài.
Du Úc ba chân bốn cẳng chạy theo, trong một 100m thì bắt được cậu.
Corgi dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, Du Úc dù đã khống chế lực nhưng suýt nữa cũng làm cậu ngã xuống đất.
Corgi vừa ho vừa vùng vẫy, Du Úc kìm chặt hai cánh tay cậu: "Cháu chạy cái gì? Chú cũng đâu phải người xấu."
"Làm sao cháu biết được chú không phải là người xấu." Corgi trừng mắt nhìn Du Úc.
"Chú biết cháu không thích chú, chúng ta cũng đừng quanh co nữa." Du Úc buông tay "Dì Khương của cháu sau khi lái xe đâm chết 2 đứa trẻ thì chạy mất rồi, cháu biết cô ấy đi đâu không?"
"Không thể nào."
Du Úc uống một ngụm trà trừ tà, thong dong nói: "Chú là cảnh sát, còn có thể lừa cháu à?"
Corgi do dự giây lát: "Chuyện xảy ra lúc nào?"
Du Úc nói: "Chiều hôm qua, bây giờ trên mạng đều đang mắng cô ấy, cảnh sát bên Hạ Môn hôm nay còn gọi điện cho cháu hỏi cô ấy ở đâu."
"Không thể là dì ấy, dì ấy có ở Hạ Môn đâu." Corgi có chút tức giận
"Cháu nói không phải thì là không phải à?" Du Úc nói: "Tối nay chú còn phải chuẩn bị lệnh truy nã, ngày mai sẽ dán khắp thành phố, haizzz, không biết người nhà cô ấy sẽ nhìn cô ấy như thế nào nữa."
"Các người đúng là đồ ngu, cô ấy vẫn luôn ở Lệ Giang, không tin chú đi hỏi cảnh sát Lệ Giang xem." Corgi nghẹn đỏ cả mặt.
"Ở chỗ nào Lệ Giang cơ?" Du Úc liếc mắt nhìn Corgi "Chúa không được nói bừa, chú sẽ gọi điện xác nhận lại."
"Ở một nhà trọ ở Lệ Giang, tên thì cháu không nhớ, ở phố Kê Cước." Corgi nói "Chú không được dán lệnh truy nã dì ấy."
"Được thôi, chú đồng ý với cháu sau khi tra xét rõ ràng mới dán." Du Úc nói
Corgi đứng bất động một hồi, đột nhiên cảm thấy mình bị lừa "Con mẹ nhà anh!"
Du Úc vỗ vỗ vai cậu: "Đợi cháu đánh bại được chú thì hẵng mắng, bây giờ kiềm chế chút đi."
Có lẽ lại sợ Du Úc lừa thêm thông tin gì, Corgi tức giận hét lên một tiếng rồi đấm Du Úc một đấm rồi chạy mất, Du Úc cũng không tiếp tục chạy theo.
Trong Liên Thanh Đình, Long Vân Kết làm ổ trên cái ghế lâu đời của cô ấy nằm phơi nắng, ngoài cửa chất đầy trang bị dã ngoại, cô ấy và Lý Phục Thanh hôm nay phải đi cắm trại ngắm sao.
Long Vân Kết hét lên với Liên Châu đang đọc sách dưới hiên nhà: "Chúng ta cùng nhau đi nào."
Liên Châu phớt lờ cô ấy.
Long Vân Kết tự nói một mình: "Cô thực sự không hấp dẫn chút nào, biết quyến rũ là gì không? Đa số đàn ông đều thích kiểu phong tình thêm chút lẳng lơ, nếu ngây thơ thuần khiết thì lại càng hiếm có, kiểu thanh cao kiêu ngạo như cô thật sự rất khó lấy lòng.
Cô là kiểu không gần khói lửa nhân gian ấy, mặc dù cô thích cô nhưng cô có phải là les không? Có phải cô không..."
Dường như cô đã nghe được những lời như vậy, Liên Châu cười lạnh nói: "Có được tình yêu của hầu hết đàn ông là mục tiêu của cô, không phải của tôi."
Long Vân Kết miễn cưỡng nói: "Tiểu cảnh sát kia của cô cũng không nhất thiết phải thích cô."
Liên Châu bị cô ấy đâm vào tim, không muốn nói thêm nữa, trở về phòng chợp mắt một chút.
Đang lúc ngủ mơ màng, Long Vân Kết đạp cửa phòng ra, chống nạnh đứng ở cửa, thúc giục Liên Châu nhanh chóng thức dậy lên đường.
Bạn đang đọc bộ truyện Đốt Cháy Con Kiến tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đốt Cháy Con Kiến, truyện Đốt Cháy Con Kiến , đọc truyện Đốt Cháy Con Kiến full , Đốt Cháy Con Kiến full , Đốt Cháy Con Kiến chương mới