Chớp mắt một cái, giao thừa sắp đến, cảnh đêm thành phố lấp lánh ánh đèn neon, một chiếc máy bay ổn định hạ cánh xuống sân bay Giang Thành. Diệp Gia Kỳ xách một chiếc vali nhỏ, cô mặc một chiếc váy dài kiểu Hawaii, bên ngoài chỉ vội vàng mặc một chiếc áo khoác nhung, thậm chí còn không buồn kéo khóa lên, cô lạnh đến nỗi hắt hơi liên tục. Trước cửa sân bay, một chiếc Porsche quen thuộc ngừng ở đó. Hoắc Tư Dương mở cửa xe rồi xuống giúp cô xách hành lý, khóe mắt thoáng nhìn thấy quần áo trên người cô, không nhịn được mà nhíu mày: "Kéo giây kéo cẩn thận lại." Diệp Gia Kỳ ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái, cô trợn mắt xem thường: "Hoắc Tư Dương, anh có thể đừng quản em như ba em quản em được không, anh cho rằng mình là ai chứ....." Hoắc Tư Dương trở lại xe, vừa mới khởi động xe, thấy cô không nhúc nhích, không nói lời nào, anh kéo khóa áo khoác của cô đến trước ngực, nghiêm túc che đi làn da trắng nõn của cô lại, sau đó thắt dây an toàn cho cô. Nghe đến câu cuối cùng, đôi mắt lãng tử đào hoa hơi nheo lại, ánh mắt bỗng nhiên có hơi nguy hiểm. Giọng anh cợt nhả: "Anh là chồng tương lai của em, sao em lại không nhớ vậy?" Diệp Gia Kỳ nhất thời cau mày như con mèo hoang nhỏ bị giẫm đuôi, cô lải nhải không ngừng như súng máy nổ: "Có cái rắm, ai muốn kết hôn với anh chứ! Chuyện đính ước chó má kia từ tám năm trước mà đến bây giờ anh vẫn còn nhớ, anh cũng chẳng phải phụ nữ, sao lại nắm em mãi không buông vậy!" Thấy thái độ của cô vẫn kháng cự như cũ, Hoắc Tư Dương nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt mờ mịt, sau đó lại giấu đi không để lại một chút dấu vết. Anh nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh: "Anh đã hứa với chú Phó sẽ chăm sóc cho em." Nào ngờ, lời mà Diệp Gia Kỳ không muốn nghe nhất lại là những lời này. Cô mím chặt môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhận thua mà phản bác lại: "Em không còn là trẻ con nữa, em đã trưởng thành rồi, em còn có anh trai, không cần anh chăm sóc." Nói tới đây, Diệp Gia Kỳ mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, vội vàng quay đầu lại hỏi anh: "Đúng rồi, anh em đâu?" "Anh nói anh em đi bar mấy ngày liền, thật hay giả vậy? Anh trai em là người có thể đi bar sao???" Hoắc Tư Dương nghiêm túc gật đầu: "Thật đó, sau khi từ Mỹ trở về, mỗi tối đều đến." Diệp Gia Kỳ trợn tròn mắt: "Không phải chứ, em nghe mẹ em nói, anh ấy ngồi máy bay tư nhân cả đêm về Mỹ trong một đêm, phá két sắt với thư phòng của ông nội, ông nội lần này sao lại chọc giận anh ấy rồi?" Bỗng nhiên, linh cảm của cô lóe lên, lại hỏi: "Chẳng lẽ ông nội muốn chia rẽ anh ấy với chị Tri Ly của em?" Không đợi Hoắc Tư Dương trả lời, Diệp Gia Kỳ đã âm thầm chấp nhận đáp án này, cô tự hỏi tự trả lời "Khó trách, lần này anh em lại tức giận như vậy." "Em nghe mẹ em nói tầng hai ở nhà cũ giống như là bị động đất vậy, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có...!Anh em ác thật đấy." Nói tới nói lui, ánh mắt Diệp Gia Kỳ hiện lên một chút ngưỡng mộ, háo hức muốn thử. Thành thật mà nói, anh trai cô đã làm một việc mà cô luôn muốn làm nhưng chưa bao giờ dám làm. Phía trước có đèn đỏ, Hoắc Tư Dương dừng xe, đúng lúc dùng tay đánh vào trán cô, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Em có thể học điểm tốt của anh trai em được không?" Diệp Gia Kỳ che trán kêu lên một tiếng, ánh mắt hung dữ nhìn anh: "Hoắc Tư Dương anh có thấy phiền không vậy!" Giây tiếp theo, cô lại không hiểu: "Không đúng, chẳng phải anh em đã thắng rồi sao, anh ấy còn mượn rượu giải sầu làm gì?" Hoắc Tư Dương nhìn thẳng lái xe: "Chuyện của người lớn con nít bớt quản lại." Diệp Gia Kỳ nhướng mày, chỉ có thể nắm tay lái xe uy hiếp nói: "Hừ, anh có nói không, không nói thì em nhảy xuống xe." Cô nheo mắt lại, bắt đầu đếm ngược: "Năm." "Bốn." "Ba." Hoắc Tư Dương đặt một tay lên cửa sổ xe, đau đầu xoa xoa giữa hai lông mày. "Có liên quan đến Khương Tri Ly, được chưa tổ tông." Thấy anh nói như vậy, Diệp Gia Kỳ tức giận đến suýt chút nữa thở không nổi, "Anh có thể đừng nói một nửa làm em mất hứng được không?" Hoắc Tư Dương nhếch môi cười, đánh giá vẻ mặt bực bội của cô, "Được, bây giờ nhảy đi." "?" Diệp Gia Kỳ quay đầu lại, cô mới phát hiện xe đã dừng lại dưới nhà. Cô tiêu sái hất mái tóc dài màu hạt dẻ của mình lên rồi xuống xe, đóng sầm cửa của chiếc Porsche lại. Tiếng đóng cửa thô bạo chứng tỏ lúc này đại tiểu thư đang tức giận.
"Hừ, không nói thì không nói, ai thèm nghe." Hoắc Tư Dương nhìn cô cười híp mắt, mãi đến nhìn cô hoàn toàn biến mất ở cửa, anh quay đầu xe lại, lái xe đến một quán bar cao cấp ở trung tâm thành phố. Đêm nay là giao thừa, quán bar chật kín người, đặc biệt là có rất nhiều cô gái có thân hình nóng bỏng. Từ khi vừa bước vào cửa, không khó để nhận ra, ánh mắt của hầu hết các cô gái trong đấu trường đều đổ dồn về một góc nào đó trong góc. Hoắc Tư Dương lách người đi qua đám đông, đúng như dự đoán, anh lại nghe thấy tiếng đám đông xì xào bàn tán. Quả nhiên, một cô gái có dung mạo xuất chúng hưng phấn nói: "Cô nói anh ấy đến đây uống rượu một mình mấy ngày liền sao? Vậy hôm nay tôi phải lên thử một chút mới được." Một người khác ra sức khuyên can: "Không được, cô biết có bao nhiêu người đến bắt chuyện rồi lại ngượng ngùng quay về không. Không khí xung quanh anh ta giống như một bức tường ngăn cách với những người phàm như chúng ta, dù sao thì tôi không xứng." Nghe vậy, cô gái kia ngược lại lại háo hức muốn thử: ""Một anh chàng đẹp trai đỉnh cao như vậy, đương nhiên phải nóng tính một chút rồi, người đến mà không từ chối thì hơi low đấy, cô không dám lên thì để tôi." Nói xong, cô ta chỉnh sửa lại tóc, ưỡn ngực tự tin bước tới. Trong một góc xa nhất, không náo nhiệt như những khu vực gần sàn nhảy, trên chiếc sofa màu đen, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen, đường nét sắc bén rõ ràng, tỷ lệ dáng người cực kỳ đẹp, chẳng qua là toát ra hơi thở khiến người ta không dám lại gần. Cô gái chỉ nhìn thoáng qua, trên bàn cà phê có mấy chai rượu rỗng, mỗi chai đều có giá lên đến năm, sáu con số. Ngón tay thon dài trắng trẻo của người đàn ông cầm lấy ly rượu trong suốt, anh nhắm mắt lại dựa vào ghế sofa, tư thế rõ ràng rất thoải mái, nhưng lại có một loại cảm giác cao quý mà người khác không có được. Hai mắt cô ta lập tức sáng lên, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi anh đẹp trai, tôi vừa mới thua một ván Truth or Dare với bạn của tôi, anh có thể cho tôi ở lại với anh năm phút được không?" Lời vừa dứt, người đàn ông ngồi trên ghế sofa đột nhiên cau mày. Ánh mắt cô gái nhất thời tràn đầy mong đợi, còn tưởng rằng nên chuyện rồi, vừa đi qua ngồi xuống thì một giọng nam vừa dịu dàng vừa ngả ngớn vang lên. "Xin lỗi cô nhé, chỗ này có người rồi." Cô giật mình quay lại thì thấy một người đàn ông trông khá bảnh bao đang đứng sau lưng cô, vẻ mặt cà lơ phất phơ, một đôi mắt đào hoa phong lưu đa tình. Hoắc Tư Dương nhìn cô mỉm cười, không hề khách khí mà đi vòng qua, ngồi xuống bên cạnh Phó Bắc Thần. Thấy người đàn ông đang nhắm mắt ngồi trên ghế sofa không hề có ý bài xích, cô gái nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, trong nháy mắt như thể đã hiểu ra điều gì. Chẳng lẽ là.....? Cô gái hít một hơi, sau đó vội vàng xoay người rời đi: "Xin lỗi quấy rầy rồi." Hoắc Tư Dương hài lòng mỉm cười, bây giờ chỗ ngồi đã hoàn toàn trở nên thanh tịnh, anh còn chưa kịp động đậy đã bị người bên cạnh tàn nhẫn đẩy ra. Phó Bắc Thần nhíu mày, giọng điệu rõ chê. "Cách xa tôi một chút." "........" Hoắc Tư Dương đối với hành động qua cầu rút ván này của anh cười to, nhìn những chai rượu rỗng nằm vương vãi trên bàn, anh nhíu mày: "Sao vậy, mượn rượu giải sầu mấy ngày nay rồi mà vẫn chưa đủ à?" Anh vừa tức giận vừa buồn cười: "Tôi nói này Phó Bắc Thần, cậu có thể đàn ông một chút được không, trốn tránh thì có ích lợi gì? Cậu cũng đã trả thù giúp cô ấy rồi, cũng đã giày vò ông cụ đủ rồi, có cái gì mà không dám gặp cô ấy?" Nghe vậy, ánh mắt Phó Bắc Thần đột nhiên tối sầm lại, ngón tay cầm ly rượu cũng siết chặt lại. Anh lặng lẽ cầm ly rượu lên, uống cạn số rượu còn sót lại trong ly. Yết hầu anh trượt nhẹ xuống, Phó Bắc Thần không trả lời, anh miễn cưỡng nhắm mắt lại, che giấu tất cả cảm xúc của mình. Anh lại dựa người vào ghế sofa, để mặc cho rượu cồn điên cuồng gào thét, nuốt chửng mọi dây thần kinh đang nhức nhối. Hoắc Tư Dương nhướng mày, đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngược lại hỏi: "Đúng rồi, tôi nhớ rõ hai năm trước có một đoạn thời gian cậu không có ở công ty, cậu nói thật cho tôi, khoảng thời gian đó cậu đã đi đâu." "Vết thương kia trên người cậu, rốt cuộc là làm sao vậy?" Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, uể oải thốt ra mấy chữ: "Chuyện ngoài ý muốn."
Hoắc Tư Dương lại bị dáng vẻ né tránh này của anh chọc giận đến nỗi bật cười, "Được, không nói đúng không." Anh đứng dậy, cầm lấy ly rượu trong tay Phó Bắc Thần, đặt lên bàn: "Đứng dậy, tôi đưa cậu về nhà." Xe ngừng ở trước cửa Hoa Thái Đình Loan, Hoắc Tư Dương vất vả lắm mới nhấc được Phó Bắc Thần lên ghế sofa, anh mệt mỏi thở hồng hộc. Đúng là tạo nghiệt mà. Người nhà họ Phó đều là tổ tông của anh đầu thai xuống. Ngồi trên ghế sofa nghỉ một lúc, Hoắc Tư Dương lấy điện thoại trong túi quần ra, lại nhìn Phó Bắc Thần đang say đến bất tỉnh nhân sự, anh dứt khoát gọi một cuộc điện thoại. Mười lăm phút sau. Trong căn phòng yên tĩnh và trống trải, tiếng mở khóa mật khẩu vang lên. Khương Tri Ly khom người thay dép ở cửa, nhẹ nhàng bước vào phòng khách. Trên ghế sofa, người đàn ông nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ, cô còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cũng không biết là đã uống bao nhiêu. Khương Tri Ly nhẹ nhàng đi đến bên cạnh ghế sofa, cô bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên cảm thấy mình thật sự vô dụng. Rõ ràng là đã nói không được chủ động đến tìm anh, ai ngờ rằng chỉ một cuộc điện thoại của Hoắc Tư Dương nói Phó Bắc Thần đang say, ở nhà một mình, cô lại chạy đến đây. Mấy ngày nay anh cũng nhịn không chịu liên lạc với cô, không nói tiếng nào mà chạy về Mỹ, cô ngược lại lại xuống nước trước. Khương Tri Ly hơi cúi người xuống, nhìn kỹ anh, trong lòng vừa tức giận vừa bất lực. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn sàn đang sáng, dưới ánh đèn dịu nhẹ, nước da anh nhìn trắng hơn, ngũ quan sắc nét rõ ràng, mái tóc đen rũ xuống trán, anh yên tĩnh nhắm mắt lại, cả người toát ra vẻ mỏng manh mà thường ngày khó có được. Lặng lẽ nhìn chằm chằm anh một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào mà bỗng nhiên Khương Tri Ly lại đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má anh. Cô hạ thấp giọng, nhẹ giọng hỏi: "Này....!Phó Bắc Thần? Anh ngủ rồi à?" Không có ai trả lời. Lần này lá gan của Khương Tri Ly hoàn toàn lớn lên, không nhịn được mà bắt đầu thì thầm: "Phó Bắc Thần...!Anh nói xem sao anh lại đáng ghét như vậy hả? Mấy ngày nay không biết chủ động nhắn tin WeChat cho em, chơi trò chiến tranh lạnh đúng không....." "Không nói tiếng nào mà chạy về Mỹ, em còn chưa tức giận với anh đâu đấy." "Em nói cho anh biết, chúng ta cũng đã kết hôn rồi, anh như vậy là phạm pháp đấy có biết không....!Lần sau anh mà không nói tiếng nào mà chơi trò mất tích nữa, em sẽ lập tức đi tìm chú cảnh sát để báo án đấy....." Vừa nhỏ giọng thầm thì, bàn tay Khương Tri Ly đặt trên mặt anh còn chưa kịp thu lại, không kịp đề phòng mà bị anh nắm chặt. Ngay sau đó, eo của cô cũng bị bàn tay rộng lớn của anh dùng sức siết chặt, Khương Tri Ly bị kéo ngã vào người anh, khuôn mặt úp vào trong ngực anh. Cô ngây người, hai giây sau, Khương Tri Ly mới phản ứng lại, đỏ mặt vùng vẫy: "Này....!Phó Bắc Thần, chẳng phải anh uống say sao?" Làm hết nửa ngày hóa ra là đang diễn cho cô xem?? Cảm nhận được động tác giãy giụa của cô, Phó Bắc Thần vẫn nhắm mắt, anh giơ tay lên nhẹ nhàng ấn đầu cô. "Đừng động đậy." Thanh âm của anh hơi khàn, lúc nói ra mấy chữ này, nhịp đập trong lồng ngực anh rõ ràng vang lên bên tai Khương Tri Ly. Cô nhất thời không dám cử động, hai tay anh ôm chặt lấy eo cô, muốn động đậy cũng không được. Vì thế Khương Tri Ly đành phải nằm yên trên người anh, để mặc cho anh ôm. Mùi rượu trên người anh xộc vào mũi cô, hòa vào hơi thở trong trẻo, rất lạ nhưng không khó ngửi. Căn phòng yên tĩnh như đang ở một thế giới khác, cách biệt hoàn toàn với sự huyên náo bên ngoài, chỉ còn lại tiếng tim đập đều đặn và mạnh mẽ của anh bên tai cô. Từng nhịp từng nhịp một, đập vào màng nhĩ của cô. Cứ như vậy không biết đã qua bao lâu, Khương Tri Ly mới nhận ra anh có gì không đúng, ánh mắt cô hốt hoảng. Cô ôm anh vào lòng, nhẹ giọng hỏi: "Phó Bắc Thần, anh sao vậy?" Yết hầu anh khẽ trượt xuống, vòng tay quanh eo cô đột nhiên siết chặt lại. Phó Bắc Thần say đến mức anh không thể phân biệt được cảnh tượng trước mặt mình là mơ hay thực. Cho dù là đang trong cơn say, nghe được giọng nói của cô, anh vẫn là kìm lòng không đặng mà tiến đến gần. "Anh xin lỗi." Anh bỗng nhiên khàn giọng nói. Khương Tri Ly sửng sốt: "Cái gì?" "Anh xin lỗi." Anh thấp giọng lặp lại, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe. Bỗng nhiên, Khương Tri Ly dường như đã hiểu ra, ánh mắt cô hơi ngưng lại. Cô vỗ nhẹ vào lưng anh, nhẹ nhàng trấn an anh: "Không có chuyện gì đâu....!Đều đã qua rồi." Thật ra thì cô vẫn không nói cho anh biết chân tướng của năm đó, cũng chính là vì Khương Tri Ly sợ nhìn thấy cảnh này. Anh không sai, không nên tự trách. Từ đầu đến cuối, cô luôn tin vào một sự thật. Người như Phó Bắc Thần, xứng đáng có được những thứ tốt nhất. Anh không nên vì số tiền thuốc kia mà vất vả chạy vạy khắp nơi, không nên cảm thấy gánh nặng vì thân thế của mình, tương lai của anh không nên bị bất kỳ ai hạn chế. Khương Tri Ly lúc đó, ngay cả tự lo cho mình còn không xong, cô cũng không biết làm sao mới giúp được anh. Thậm chí, khi đó cô còn tự ti. Ba mất, mẹ bỏ rơi cô, cô giống như một gánh nặng không cần thiết, không tìm được chỗ nào để trở về. Mà Phó Bắc Thần, không nên bị một người như cô làm cho liên lụy. Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????rang + TR????????T R????????Ệ????.Vn + Anh nên luôn sống một cách kiêu hãnh và chói lọi như vậy. Bởi vậy, cho dù anh hận cô, cô cũng nguyện ý gánh chịu. Rõ ràng anh không có làm gì sai, không cần tự trách, cũng không cần xin lỗi. "Đến tận bây giờ em chưa từng trách anh, không được phép xin lỗi nữa." Cô chậm rãi cụp mắt xuống, đè lại hơi ẩm trong hốc mắt, vươn đầu ngón tay chọc vào ngực anh hai cái, trong giọng nói mang theo ý cười. "Còn nói ba chữ kia nữa, em thật sự sẽ tức giận đấy." Nói xong, Khương Tri Ly định đứng dậy, cô định vào nhà bếp rót cho anh một ly nước ấm, nhưng vừa đứng dậy cô đã bị kéo trở lại ghế sofa. Anh xoay người, vị trí của hai người đổi cho nhau. Khương Tri Ly không kịp đề phòng bị anh đè ở dưới người, ngơ ngác ngước mắt lên thì đụng phải ánh mắt sâu thẳm của anh. Một đôi mắt phượng trời sinh trìu mến chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm lấy cô, trong men say, ánh mắt anh không còn vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày, ngược lại càng thêm mê hoặc, dụ dỗ. Ánh mắt anh tối sầm lại, ánh mắt chứa đầy cảm xúc không tan đi được, ép đến nỗi hốc mắt cũng đỏ lên. Trái tim Khương Tri Ly nhảy lên. Hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, khiến toàn thân cô đột nhiên căng thẳng. Ngay sau đó, Phó Bắc Thần cúi đầu xuống, vùi vào cổ cô, dường như vẫn còn đắm chìm trong mơ anh lẩm bẩm nói, lại mang vẻ cầu khẩn khiến người khác khó mà từ chối được. "Đừng đi, có được không?".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!