Bệnh viện tư nhân Ngạn gia,
Đứng trước cửa phòng cấp cứu Ngạn Bách Hàm mới hiểu hết được tâm trạng của Tần Hàm Yên khi ấy.
Từng giờ từng phút trôi qua như muốn rút hết sức lực của nàng.
Ngạn Bách Hàm khóc nhiều đến mức không còn nước mắt để khóc, đôi mắt sưng vù, quần áo tóc tai lộn xộn.
Máu của Tần Hàm Yên thấm trên người nàng nay cũng đã khô lại, trông vô cùng khó coi.
Kể từ lúc Tần Hàm Yên được đưa vào phòng cấp cứu cũng đã trôi qua hơn 7 tiếng đồng hồ.
Ngạn Bách Hàm cùng đám người Trương Nguyệt, A Hổ, còn có Ngạn Bách Tùng đứng ngồi không yên.
Y tá, bác sĩ ra vào tấp nập, đến nỗi Ngạn Bách Hàm muốn sinh ra ảo giác.
Ảo giác rằng Tần Hàm Yên không sao cả, tất cả chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy liền có thể ôm người kia vào lòng, ấm áp thơm tho chứ không phải toàn thân đầy máu.
Cùng là một không gian, cùng là một người làm phẫu thuật, chỉ khác là đổi người nằm bên trong.
Tất cả đều do một tay Tề Tuấn gây ra, nàng suy tính vẹn toàn nhưng chỉ do phút cuối lơ là mà hại Tần Hàm Yên phải thay nàng đỡ một phát súng.
Nếu Tần Hàm Yên có mệnh hệ gì, Ngạn Bách Hàm lắc lắc đầu, thật không dám nghĩ tới.
Nàng tin tưởng cô, tin tưởng cô sẽ không bỏ lại nàng.
Hai người còn rất nhiều chuyện phải làm cùng nhau, còn có cả lễ cưới của hai người...
"Tiểu Hàm, hai là em đi tắm rửa trước.
Em xem cả người em toàn là máu..."
Trương Nguyệt nhìn Ngạn Bách Hàm vô cùng chật vật, còn đâu dáng vẻ đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất.
Thì ra, chỉ cần đứng trước thứ mà con người ta quan tâm, tất cả đều trở nên yếu đuối.
Không có ngoại lệ.
Ngạn Bách Hàm gục trước cửa phòng, vốn không nghe lọt tai lời Trương Nguyệt nói, nàng vẫn lẳng lặng ngồi đó, chăm chú lắng nghe động tĩnh trong phòng cấp cứu.
Ngạn Bách Tùng nhìn con gái khổ sở như vậy cũng vô cùng đau lòng, nhưng cũng không biết nên làm sao mới phải.
Chỉ có thể im lặng cùng nàng chờ đợi.
Thời gian kéo dài thêm hai tiếng nữa, cuối cùng Viện trưởng cũng đi ra, gương mặt hắn lấm tấm mồ hôi, thần sắc mệt mỏi.
Ngạn Bách Hàm nhanh chóng chạy tới túm lấy vạt áo hắn, đôi mắt đỏ ngầu: "Viện trưởng Lâm, chị ấy sao rồi."
"Viên đạn đi xuyên qua thành ngực, phổi rồi dừng lại ở giữa động mạch chủ và tim, chỉ cách tim 1cm.
Tôi đã tiến hành phẫu thuật lấy viên đạn ra, khâu các lỗ rách của tim, làm sạch và dẫn lưu màng phổi trái và phải.
Nhưng do mất máu nhiều, tình hình cũng không khả quan lắm.
Có tỉnh lại được hay không 3 ngày tới rất quan trọng.
Người nhà nên nói chuyện với bệnh nhân nhiều một chút để vực dậy ý chí của cô ấy."
Viện trưởng Lâm nói rất nhiều, nhưng khi vào tai Ngạn Bách Hàm chỉ còn sót lại đúng một câu: Tình hình không khả quan lắm.
"Vậy nếu sau ba ngày không thể tỉnh dậy?" Trương Nguyệt hỏi.
"Không có chuyện đó, chị ấy nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ tỉnh lại." Ngạn Bách Hàm gằn ra từng chữ, sắc mặt trắng bệch.
Ngạn Bách Tùng tiến lên vỗ vai nàng an ủi: "Bây giờ con là chỗ dựa tinh thần của Hàm Yên, con không được gục ngã.
Mau đi tắm rửa sạch sẽ rồi vào gặp nó."
Ngạn Bách Hàm nghe Ngạn Bách Tùng nói xong giống như đá trúng cái gì đó, nàng lập tức gật đầu lia lịa: "Phải, con không được ngã, chị ấy sẽ đau lòng."
Đám người có mặt ở đây nhìn thấy cảnh tượng này cũng không biết nói gì hơn.
Ngạn Bách Tùng nói chuyện với Viện trưởng một chút sau đó ra về trước, A Hổ đến đồn cảnh sát xử lý những chuyện còn lại còn Trương Nguyệt ở lại hỗ trợ, dẫn Ngạn Bách Hàm đi tắm rửa, làm sạch vết máu trên người.
Ngạn Bách Hàm sau khi ổn định tinh thần mới vào thăm Tần Hàm Yên.
Giờ đây Tần Hàm Yên đang ở trong phòng chăm sóc tích cực.
Cô im lặng nằm đó, trên người treo đầy thiết bị, không nhìn rõ dung nhan.
Ngạn Bách Hàm lau đi giọt nước mắt còn sót lại sau đó mới tiến lại gần cầm lấy bàn tay Tần Hàm Yên: "Chị thật ngốc, lẽ ra không nên đỡ giúp em, em rõ ràng giỏi chịu đựng hơn chị."
Ngạn Bách Hàm cảm thấy số phận đúng là trêu người, cách đây chưa bao lâu là Tần Hàm Yên ở tại bệnh viện chăm sóc nàng mà hiện giờ lại nhanh chóng đổi vai.
Vả lại Tần Hàm Yên còn nghiêm trọng hơn nàng rất nhiều lần.
Nàng cố gắng ngăn cảm xúc đang trực trào trong lồng ngực, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Chị nói em phải tin tưởng chị, chị không được làm em thất vọng đâu.
Em sẽ ở đây chờ chị tỉnh lại, sau đó cùng nhau nắm tay đi khắp thế giới.
Em còn muốn chụp thật nhiều ảnh, sau đó treo khắp nơi.
Em muốn nói với cả thế giới Tần Hàm Yên là của Ngạn Bách Hàm cũng chỉ thuộc về duy nhất Ngạn Bách Hàm."
Người trên giường không hề phản ứng, Ngạn Bách Hàm thì cứ nói mãi, nói mãi cho đến khi y tá đi vào bảo nàng phải ra ngoài.
Tuy lưu luyến không nỡ rời bước nhưng Ngạn Bách Hàm cũng hiểu rõ không được cản trở bác sĩ điều trị, thế là ngoan ngoan đi ra ngoài.
Trương Nguyệt vẫn luôn ngồi ở ngoài hành lang đợi Ngạn Bách Hàm, vừa thấy nàng trở ra liền đứng dậy: "Tiểu Hàm, dì Từ có mang thức ăn đến, em ăn chút gì đi."
Ngạn Bách Hàm lắc đầu, không muốn nói chuyện.
Trương Nguyệt thấy thế liền khuyên bảo: "Ăn mới có sức chăm sóc Hàm Yên, đừng để cậu ấy vừa tỉnh dậy thì em lại đổ bệnh.
Cậu ấy sẽ rất đau lòng."
Nghe Trương Nguyệt nói thế, Ngạn Bách Hàm mới phản ứng.
Nàng gật đầu đi theo Trương Nguyệt.
Ngạn Bách Hàm ngồi xuống nhìn đống thức ăn trước mắt, không hề nghe thấy hương vị gì.
Trương Nguyệt thấy vậy liền chủ động gắp cho nàng một ít, sau đó cũng cầm chén lên ăn cùng.
Bạn đang đọc bộ truyện Dư Sinh Mộ Yên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dư Sinh Mộ Yên, truyện Dư Sinh Mộ Yên , đọc truyện Dư Sinh Mộ Yên full , Dư Sinh Mộ Yên full , Dư Sinh Mộ Yên chương mới