Căn phòng chỉ có mình cô, gió thổi vù vù ngoài cửa, tiếng cãi vã dần chìm vào yên tĩnh, Sở Dao ngủ quên trên bàn học.
Lúc cô ngủ dậy thì đã là 7 rưỡi, 20 phút nữa là vào lớp.
Cô vội vàng chạy đi rửa mặt, phòng khách hỗn độn chưa dọn dẹp, Sở Dao cũng không quan tâm, chỉ nghĩ tới chuyện phải nhanh nhanh chóng chóng kẻo muộn.
Đường lớn khá xa nhà, Sở Dao vừa chạy vừa khoác cặp, chiếc balo đung đưa sau lưng, đồ đạc rơi vãi xuống đất.
Trời lại có mưa lay phay làm Sở Dao lại càng sốt ruột hơn, cô không kịp về nhà lấy cô, đành phải chạy tiếp, mong là có chiếc xe ôm hay taxi nào đi qua.
“Lên xe đi.
”
Cô đứng dưới mái hiên nhưng mái che không lớn, Sở Dao cúi đầu tránh mưa không nhìn rõ trước mắt, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu nhìn qua, giống như bắt được sợi rơm cứu mạng.
“Chu Ngự? Sao cậu lại ở đây?” Cô hỏi.
“Cậu hỏi nhiều thế, muốn tới muộn hả?” Chu Ngự giục.
Sở Dao không từ chối, cô leo lên xe, cầm mũ bảo hiểm Chu Ngự đưa, cô đội mũ lên, cậu lại vứt áo mưa cho cô.
“Mặc vào đi.
”
Sở Dao không nghe thấy Chu Ngự nói gì, nhưng nhìn chiếc áo mưa, cô cũng hiểu ý cậu.
Mặc áo mưa càng làm cô không nhìn rõ con đường trước mặt, Sở Dao cúi đầu che áo mưa lại để quần áo bên trong không bị ướt.
Hai người ngồi sát vào nhau, Sở Dao túm áo Chu Ngự, cũng cố khống chế bản thân, sợ đập đầu vào lưng cậu.
Nhưng tiếp xúc gần gũi lại làm cô hoảng hốt hơn, như là củ khoai lang nóng làm mặc cô đỏ bừng.
Đột nhiên cậu phanh xe lại, Sở Dao vẫn không khống chế nổi, đập đầu vào lưng Chu Ngự, còn cảm nhận được hơi ấm trên người cậu nữa.
“A…” Sở Dao thở mạnh, Chu Ngự ngồi trước im lặng không nói gì.
Chắc là cậu cảm nhận được gì đó, tốc độ lái xe cũng chậm lại.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Sở Dao cúi đầu xuống, thấy ống quần ướt nhẹp của Chu Ngự.
Vừa nãy cô không nghĩ tới chuyện này…
Sở Dao áy náy, kéo áo mưa về đằng trước che cho cậu.
Cơn mưa chợt tới chợt đi, một lúc sau thì dừng hẳn.
Sở Dao nhìn đồng hồ, muộn học rồi.
Cuối cùng cô vẫn đi học muộn, Sở Dao thở dài, cở áo mưa ra nhìn bầu trời.
Mây đen giăng khắp cảnh vật, chắc là tí nữa lại mưa tiếp.
Chu Ngự bước xuống, nước ngập tới cổ chân cậu.
“Mưa to thật đó.
” Cô nói.
“Đi học muộn rồi.
” Chu Ngự lạnh nhạt nói.
“Không sao, trời mưa mà, chắc trường cũng không gắt đâu.
” Sở Dao nhìn nước mưa xung quanh, cô lo lắng, sợ xe sẽ hỏng, “Bị ngập nước thế này xe cậu có bị sao không?”
“Sao thì đi sửa.
Bạn đang đọc bộ truyện Đừng Lại Trêu Chọc Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đừng Lại Trêu Chọc Tôi, truyện Đừng Lại Trêu Chọc Tôi , đọc truyện Đừng Lại Trêu Chọc Tôi full , Đừng Lại Trêu Chọc Tôi full , Đừng Lại Trêu Chọc Tôi chương mới