Lúc tan học, Chu Vọng ngỏ ý đưa Sở Dao về nhà nhưng cô từ chối.
Chu Vọng cũng không ép, chào cô rồi khoác balo về nhà.
Sở Dao quay lại nhìn cậu, thấy hình như Chu Vọng cao lên rồi.
Lần này cậu không ở lại lớp, nghe thấy chuông tan học là đi về, trong trường có nhiều học sinh, ai ai cũng vui đùa náo nhiệt.
Ánh hoàng hôn nhuộm cả cảnh vật, còn có ánh sáng lấp lánh nổi bật giữa không trung.
Chu Vọng tránh vũng nước, cậu rảo bước về nhà, cúi đầu nhìn đường, không nhìn thẳng về trước.
Tới khi trên vũng nước in bóng người nhàn nhạt, Chu Vọng mới dừng lại.
Chỗ này cách trường một đoạn xa, Chu Vọng khoác balo trên vai, lẳng lặng tránh đi.
“Ê, mày là em mà chẳng lễ phép gì cả.
”
Chu Ngự đi sau khoác tay lên vai Chu Vọng.
Chu Vọng tránh đi, tiếp tục bước tiếp.
“Ê này, tao mang vali về hộ mày mà mày không cảm ơn tao à?” Chu Ngự cà lơ phấp phơ, chẳng nghiêm túc gì, đá viên đá nhỏ ven đường tới chân Chu Vọng.
“… Cảm ơn.
” Chu Vọng đá viên đá kia vào vũng nước, nước bắn lên làm bẩn giày hai người.
“Chẹp chẹp.
” Chu Ngự cũng không tức giận, lại tìm một viên đá nhỏ khác đá vào chân Chu Vọng.
Hai người là anh em, gương mặt na ná nhau, nhưng nhìn kĩ lại thì chẳng giống gì.
“Xe kìa.
” Chu Ngự hếch cằm ra phía đường, kéo Chu Vọng đi vào trong, lẩm bẩm bảo: “Muốn bị đâm chết à?”
Chu Vọng nhíu mày, mím môi không đáp.
“Ê mày đang uất ức cái gì thế?” Chu Ngự thấy rõ ràng Chu Vọng đang tức giận mà vẫn làm như không, thấy hơi buồn cười.
“Chu Vọng!” Đường Phi phóng xe đi qua.
Chu Vọng ngẩng đầu, gật đầu với Đường Phi.
“Cậu… Cậu về với anh cậu à?” Cậu ta đi nhanh qua không nhìn rõ lắm, tới sau thì mới ngớ người, kinh ngạc hỏi.
“Ừ đó, tôi về với em tôi.
” Chu Ngự trả lời thay, khóe miệng Chu Vọng giật giật.
Chu Vọng không quan tâm ông anh trai hời hợt này, cũng không muốn thân thiết với Chu Ngự.
Về tới nhà, Chu Ngự kéo tay Chu Vọng, “Ba mày về mà mày vẫn bày cái mặt này à?”
Vẻ mặt Chu Vọng thay đổi, gạt tay Chu Ngự xuống, nhướng mày bảo: “Anh trai, em biết rồi.
”
“Ôi em trai anh, phải thế này mới ngoan chứ.
” Chu Ngự không chờ Chu Vọng, cậu vào nhà trước.
Thang Tiệp cười lấy balo cho Chu Vọng, khẽ nói với cậu: “Biểu hiện cho tốt nhé.
”
Chu Ngự mặc kệ hai mẹ con họ thì thầm to nhỏ, cậu nằm ườn lên sô pha, cầm quả dâu tây mới rửa sạch.
“Ngọt lắm, Chu Vọng ăn không?”
Chu Ngự ném quả dâu tây qua, Chu Vọng bắt lấy, cậu để trên bàn ăn rồi nói với Chu Nghị, “Ba, con đi rửa tay đã.
”
“Tiểu Vọng, con đi rửa tay đi, mẹ mới mua dâu tay đó, ngọt lắm.
” Thang Tiệp bưng đồ ăn ra, nói với Chu Ngự, “A Ngự, ăn cơm thôi.
Bạn đang đọc bộ truyện Đừng Lại Trêu Chọc Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đừng Lại Trêu Chọc Tôi, truyện Đừng Lại Trêu Chọc Tôi , đọc truyện Đừng Lại Trêu Chọc Tôi full , Đừng Lại Trêu Chọc Tôi full , Đừng Lại Trêu Chọc Tôi chương mới