Sắp đến ngày thi, tất cả học sinh lớp 12 đều phải viết ước nguyện, viết lên mục tiêu, tương lai, lý tưởng cùng hy vọng của bản thân mình.
Viết bức thư không đề tên sau đó để vào rương trên bục giảng, cuối cùng thầy cô sẽ rút ngẫu nhiên một vài bức thư đọc trước mặt mọi người.
Nguyện vọng của Sở Dao rất đơn giản:
Thi đỗ đại học, không muốn bị xét tuyển.
Muốn học tại thành phố này, được cùng mẹ ở bên nhau.
Hy vọng bản thân vui sướng hạnh phúc, thân thể mẹ khỏe mạnh.
Viết xong cô đem giấy bỏ vào trong rương.
Chu Ngự ngồi bên cạnh viết so với cô còn nhanh hơn, nhìn qua là biết không viết nhiều.
Thầy chủ nhiệm tùy ý rút trong rương ra một tờ, nhìn một lát, sau đó nói: “ bạn học này như thế nào tương lai chỉ muốn kết hôn sinh con, không suy xét hiện tại của mình sao? Tuy rằng ai cũng phải lập gia đình nhưng bây giờ vẫn còn sớm, bất quá cũng có thể khích lệ một chút, ít nhất là nhìn được lâu dài.”
Lớp học phát ra một trận cười vang, thầy chủ nhiệm lại rút thêm vài tờ, đến tờ cuối vừa mở ra là có thể nhận ra đây là tờ của ai viết.
“Được rồi, đây là tờ cuối cùng.” Thầy chủ nhiệm cho tay vào trong rương tìm tận bên dưới, sau đó mở ra, “ oa, bạn học này viết rất có cá tính.”
“Học tập chẳng qua chỉ là công cụ, hy vọng tương lai chính mình tha hương, có sinh hoạt mới.” thầy giáo trầm tư hồi lâu, nói: “ Xem nhẹ áp lực của việc học tập, điều này phi thường tốt, các bạn học, chúng ta nỗ lực học tập không chỉ vì học, mà là yêu cầu phải học, nó là vốn liếng không thể thiếu trong cuộc đời, nhưng lại không phải có tầm ảnh hưởng lớn.
Chúng ta không thể bị học tập đánh sập, trở thành con rối của việc học, chúng ta phải làm chủ nó, lúc ý muốn thi vào trường nào đều có thể thi tốt!”
Trong lớp hòa hoãn không ít.
Thầy giáo tổng kết, “ Cả lớp, năm nay trường chúng ta tổ chức cuộc thi bóng rổ, kỳ thật chủ yếu là giảm bớt áp lực học tập cho các em, tinh thân thả lỏng một chút, thầy biết các em rất áp lực, nhưng thời gian còn lại chỉ có một năm, chỉ cần các em cùng nhau ôn tập thảo luận, cố gắng thì tương lai các em mong muốn đều có thể làm được.” nói xong, thầy giáo rời khỏi phòng học.
Phòng học nhanh chóng vang lên tiếng thảo luận kịch liệt.
Sở Dao cúi đầu làm bải, cũng không tham gia nói chuyện cùng mọi người, sau lưng liền có người vươn tay ra chọt chọt lưng cô, cợt nhả mà kéo kéo sợ tóc.
“Sở Dao, có thể nói cho tớ biết là ước nguyện của cậu không?”
Cô nghiêng đầu nhìn lại, “ Chu Vọng, tớ mong thi đỗ vào trường đại học ở chỗ này.”
Chu Vọng: “Cậu không nghĩ muốn đến nơi khác học sao? không muốn đổi một hoàn cảnh sinh hoạt khác sao? Đôi khi thay đổi hoàn cảnh sống sẽ cảm thấy áp lực giảm đi, mặc kệ thế nào cậu đều không muốn cho mình thay đổi một hoàn cảnh khác sao?”
Đột nhiên bị hỏi liên tiếp, Sở Dao lâm vào trầm tư, vài phút sau cô mới nghiêm túc mà trả lời lại, “ Tớ phải học ở nơi này, tớ sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.”
“Điểm thi của cậu cũng rất cao mà sao không nghĩ đến đi học nơi khác?” Thanh âm Chu Vọng mang theo một tia cầu xin.
“Trường học ở đây cũng rất tốt, tớ tự có lựa chọn của chính mình.” Sở Dao nói.
“Sở Dao, cậu, có thể hay không vì tớ, cùng tớ học một trường đại học, bắt đầu một sinh hoạt mới.” Sắc mặt Chu Vọng hoàn toàn tái đi, “ Tớ, tớ thật sự có chút sợ hãi.”
“Chu Vọng, tớ giờ chỉ còn mẹ, mà mẹ cũng chỉ còn có tớ là người thân để sống nương tựa lẫn nhau, cảm giác này chắc cậu cũng không hiểu.” Sở Dao cũng không muốn nói chuyện này với Chu Vọng nữa.
Chu Vọng không nói nữa, cắn chặt hàm răng, như là phải chịu đựng gì đấy.
Chuông tan học vang lên, Sở Dao vì một bài khó mà rơi vào trầm tư hồi lâu.
Thực mau trong lớp chỉ còn hai người.
“Sở Dao, tớ có phải là không còn cơ hội nữa hay không.” Chu Vọng hỏi.
“Cậu đang nói cái gì,b cậu nhiều lần thi được hạng nhất, sao lại không có cơ hội.” Sở Dao cảm thấy suy nghĩ của Chu vọng quá nhanh cô có chút theo không kịp.
“Tớ nói là chúng ta.” thanh âm tuyệt vọng của Chu Vọng vang khắp phòng học trống.
Sở Dao làm xong, “Tạm biệt Chu Vọng, tớ về trước đây.”
Mới bước được vài bước, phía sau vang lên một tiếng động thật lớn, cô khó tin quay đầu lại xem.
Chu Vọng đạp đổ chiếc ghế, quyển sách một giây trước còn nguyên vẹn trên bàn giờ đã bị xé rách rơi lả tả trên mặt đất, chỗ xung quanh cũng phủ kín giấy vụn.
Sở Dao kinh ngạc đến ngây người, đôi con ngươi mở lớn, cả người sợ hãi toát hết mồ hôi.
Bạn đang đọc bộ truyện Đừng Lại Trêu Chọc Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đừng Lại Trêu Chọc Tôi, truyện Đừng Lại Trêu Chọc Tôi , đọc truyện Đừng Lại Trêu Chọc Tôi full , Đừng Lại Trêu Chọc Tôi full , Đừng Lại Trêu Chọc Tôi chương mới