"Tiểu Vũ, cậu không ăn cơm tối à? Không thấy cậu ở nhà ăn."
Lâm Phi Vũ phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện mình đã về tới phòng ngủ, Hà Văn đang nhìn hắn, trên mặt treo nụ cười lấy lòng.
Trong lòng Lâm Phi Vũ buồn bực, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Hà Văn, không phải tớ đã nói rồi sao, gọi tớ là Lâm Phi Vũ, Tiểu Vũ nghe cứ kì kì."
Hà Văn cúi đầu xoắn vạt áo, khuôn mặt thanh tú hơi ửng đỏ: "Tớ lớn hơn cậu một tuổi, hơn nữa, tớ, tớ thấy anh cậu cũng gọi vậy mà..."
Lâm Phi Vũ nhấc mắt, nhàn nhạt liếc cậu ta một cái.
Bị hắn nhìn, Hà Văn khó giải thích được mà có chút hoảng, lúng ta lúng túng chạy ra ngoài: "Tớ, tớ xuống cửa hàng trong kí túc mua chút đồ."
Nghe tiếng bước chân vội vội vàng vàng chạy xuống tầng, Lâm Phi Vũ cực kỳ phiền chán mà lườm một cái, sau đó dựa vào cầu thang giường tầng, mở wechat ra.
Khung chat vẫn trống rỗng, ca ca vẫn chưa trả lời.
Lâm Phi Vũ nhẫn nại mím môi, suy nghĩ một lúc, lại gửi hai tin nhắn: "Ca ca, quán thịt nướng kia thật sự rất ngon, hơn nữa em còn có phiếu giảm giá 50%".
"Ca ca, anh bận lắm ạ? Bận cũng không sao, mấy tháng nữa là em phải thi tốt nghiệp rồi, nhà ăn trong trường vừa ra mấy món mới, mặc dù không ngon nhưng vẫn đủ dinh dưỡng ạ."
Đối phương vẫn không có động tĩnh gì.
Lâm Phi Vũ híp mắt, chỉ cảm thấy ngực bị đè nén từng trận, ngay lúc hắn đang nghĩ có nên gửi tin thứ ba hay không thì nghe thấy "kẹt kẹt"-- cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hà Văn bưng hai cốc mì vào.
Cậu ta cẩn thận đặt mì lên bàn, sau đó xoa tay: "Cái đó, thật ra tớ cũng chưa ăn tối, ban nãy xuống dưới mua mì, tiện tay mua cho cậu một cốc luôn."
Lâm Phi Vũ cười nhạt: "Tớ không thích ăn mì, xin lỗi nhé."
Hà Văn không biết làm sao cúi đầu, lỗ tai ửng đỏ, giọng be bé: "Có thêm xúc xích, là loại xúc xích lần trước cậu mua, Tiểu Vũ...!Lâm Phi Vũ, cậu ăn thử đi.".
Đọc thêm nhiều truyện ở [ TRUMtru yen.ME ]
Lâm Phi Vũ nhìn dáng vẻ ấy của cậu ta, nghe hai tiếng "Tiểu Vũ" chói tai, trong lòng vô cùng chán ghét.
Nếu như là bình thường, có lẽ hắn sẽ ha ha cười cho qua, nhưng hiện tại tâm trạng hắn rất tệ, đơn giản trực tiếp vạch mặt đối phương: "Cậu nói cậu chưa ăn tối, nên xuống dưới mua cho tớ một cốc mì? Nhưng mà vừa rồi cậu cũng nói, không thấy tớ ở nhà ăn, sao lại thành chưa ăn tối rồi?"
Nói xong, Lâm Phi Vũ rũ mắt nhìn đối phương, khóe miệng đẹp đẽ khẽ nhếch lên, đáy mắt không hề có một tia ý cười.
Hà Văn đỏ mặt trầm mặc, đột nhiên như không cần mặt mũi mà nói: "Tớ, tớ thích cậu."
Lâm Phi Vũ nhàn nhạt: "Có rất nhiều người thích tôi, cậu có chỗ nào đặc biệt hơn không?"
"Tiểu Vũ, tớ, tớ..." Hà Văn cắn chặt răng, không biết xấu hổ, nhắm mắt muốn tiến đến hôn Lâm Phi Vũ.
Bất quá, môi cậu ta còn chưa chạm vào, Lâm Phi Vũ đã đẩy mạnh ra: "Xong chưa?"
Lực tay của Lâm Phi Vũ rất lớn, Hà Văn lảo đảo lui về sau vài bước, trong mắt dần dần xuất hiện một tầng nước mắt mỏng manh, sau đó quay người bỏ chạy.
Lâm Phi Vũ lười quản cậu ta, nhẹ nhàng ngả người ra giường, mở wechat, ngẩn người nhìn.
Anh ấy vẫn không trả lời.
Lâm Phi Vũ mím mím môi, vào vòng bạn bè của đối phương, chậm rãi lướt.
Thỉnh thoảng hắn lại vào xem vòng bạn bè của ca ca, nội dung bên trong quả thực không thể quen thuộc hơn nữa.
Anh ấy không thích đăng lên vòng bạn bè gì mấy, một năm chỉ đăng có mấy cái, vài năm qua tổng cộng cũng chỉ có hai mưới sáu bài, mà bài gần đây nhất chính là một bức ảnh đăng nửa năm trước.
Trong hình, anh đang "cưỡng ôm" Tiểu Hắc, cúi đầu hôn nhẹ cái đầu lông xù nhỏ, mèo con mặt không tình nguyện nhưng anh ấy vẫn rất vui.
Hôn môi...!
Vừa nãy Hà Văn muốn hôn hắn, trước đây cũng có nữ sinh muốn hôn hắn, tại sao mọi người lại có suy nghĩ dùng môi mình đi chạm vào môi người khác cơ chứ? Có ý nghĩa gì sao? Ngay cả người mẹ kỹ nữ kia của hắn cũng không làm chuyện như vậy, trực tiếp vào thẳng vấn đề, để hai cỗ thân thể xấu xí quấn quýt lấy nhau.
Nhưng mà, ca ca lại đi hôn con mèo đen kia.
Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm tấm hình, ánh mắt từ từ dời sang bờ môi hơi nhạt của ai đó, do dự một chút, hắn phóng to bức ảnh, quan sát tỉ mỉ đôi môi kia.
Màu môi của anh ấy rất nhạt, nếu như hôn, liệu nó có thể hồng hào hơn chút không? A, đầu tiên là phải ngậm lấy bờ môi ấy, tinh tế hôn liếm một lát, đợi đến lúc hô hấp của ca ca trở nên dồn dập, sẽ dùng đầu lưỡi cạy nhẹ khe môi đang đóng chặt ra, khẳng định ca sẽ trốn về sau, lúc này mình sẽ mạnh mẽ giữ chặt gáy anh ấy, rồi sẽ hôn sâu hơn nữa.
Đôi lúc sẽ cho phép ca ca lấy hơi, như vậy thì có thể nhìn thấy ca ca đuôi mắt ửng hồng, thở gấp mà chửi: "Nhóc con, đang làm gì vậy?"
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Lâm Phi Vũ bừng tỉnh, trong nháy mắt đó, trong đầu hắn trống rỗng, cả người như đang trên mây, hắn vừa nghĩ lung tung gì vậyì?!
Hắn, vậy mà hắn lại tưởng tượng...!Trái tim đập thình thịch, như đang trốn tránh, hắn nhanh tay nhấc máy.
Đầu dây là Tống Nhiên, thở dốc mà nói: "Nhóc con, đang làm gì vậy?"
"..." Tay Lâm Phi Vũ run một cái, suýt chút nữa làm rơi điện thoại, da đầu tê dại từng trận, giống như bị một cơn đau tê truyền thẳng từ sống lưng lên.
Tống Nhiên lại nói: "Nói chuyện?"
Lâm Phi Vũ lắp bắp: "Ca, ca ca."
Tống Nhiên nhẹ nhàng thở gấp, còn có tiếng chạy bộ "bịch, bịch", dường như đang tập thể dục: "Thấy tin nhắn của anh chưa? Tuần này anh ở nhà, cùng nhau đi ăn nướng đi."
Lâm Phi Vũ nghe tiếng thở dốc trầm thấp kia, trước mắt bỗng hiện ra đôi môi nhạt màu của đối phương, bờ môi hơi hé, như đang mời gọi...!
"Tiểu Vũ?"
"Dạ, cuối tuần em sẽ về, hẹn gặp lại ca ca." Lâm Phi Vũ trả lời đơn giản, sau đó chật vật cúp máy, tựa như đầu đây bên kia có yêu ma quỷ quái vậy.
Tống Nhiên nghi hoặc nhìn cuộc gọi đã kết thúc, lẩm bẩm nói: "Nhãi con."
Lâm Phi Vũ co quắp ngã trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà trắng, trong đầu một mảnh mơ hồ, vừa nãy hắn lại nghĩ lung tung gì thế? Điên rồi sao?
Chuyện như vậy, chuyện như vậy...!
Mấy ngày kế tiếp, Tống Nhiên không nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Phi Vũ, cũng chẳng nhận được cuộc gọi nào từ hắn.
Buổi chiều cuối tuần hôm đó, ánh nắng ấm áp.
Tống Nhiên lười biếng nằm trên ghế sô pha của phòng kí túc xá nhân viên, vừa xem tin tức trên TV, vừa chờ Lâm Phi Vũ.
TV đang phát tin tức mới nhất của giới giải trí, tập đoàn Tống thị một lần nữa khởi động kế hoạch thu mua Truyền Thông Vân Trung.
Một đám phóng viên giơ cao micro, máy ghi âm, chặt chẽ vây quanh Tống Thanh Sương, láo nháo đặt một đống câu hỏi, mà Tống Thanh Sương vẫn như cũ, trưng ra khuôn mặt trắng như tuyết lãnh đạm.
Bạn đang đọc bộ truyện Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân, truyện Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân , đọc truyện Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân full , Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân full , Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân chương mới