Edit by Tiannn (wattpad WangTiannn)
- -
Tống Nhiên nhìn cửa chống trộm bẩn thỉu trước mắt, không nhịn được nhíu mày.
Hành lang tối tăm, góc tường bám đầy mạng nhện, trên tường dán đủ loại tờ rơi quảng cáo, còn có cánh cửa chống trộm rỉ sắt loang lổ trước mắt, Từ Dũng Cường tuy là một gã ấu dâm kinh tởm nhưng tốt xấu gì cũng đã từng là ác bá một phương, bây giờ cư nhiên lại biến thành bộ dạng này.
Tống Nhiên nhớ đến những tin tức mà mình điều tra được, lại nghĩ đến lãi suất cao mà Từ Dũng Cường áp đặt kia, ừm, đây chính là ác giả ác báo.
Anh lắc lắc đầu, gõ cửa phòng: "Có người ở nhà không?"
Qua một hồi lâu, cửa chống trộm mới "Kẹt kẹt" một tiếng mở ra, một lão đầu đầu tóc rối bù trừng Tống Nhiên, đôi mắt vẩn đục che kín tơ máu, thần sắc thập phần cảnh giác: "Cậu, cậu tìm ai?"
Tống Nhiên lão đầu trước mặt hồi lâu mới mơ hồ tìm được bóng dáng của Từ lão đại năm đó, mấy năm không gặp, không ngờ ông ta đã trở thành cái bộ dạng này.
Anh lạnh lùng nói: "Ông là Từ Dũng Cường đúng không?"
"Cậu đòi nợ sao? Tôi, tôi không có tiền!" Từ Dũng Cường một bên run giọng nói, một bên muốn đóng cửa lại.
Tống Nhiên dùng một tay giữ cửa, tay kia lấy ra một xấp tờ 100 tệ: "Từ Dũng Cường, tôi muốn nhờ ông giúp một chuyện, chỉ cần ông đến khách sạn Bốn Mùa cùng tôi một chuyến, 2000 tệ này chính là của ông, sau khi xong việc tôi sẽ cho ông 8000 tệ nữa."
Từ Dũng Cường gắt gao nhìn chằm chằm xấp tiền mặt hồng nhạt kia, nuốt nước bọt "ực" một tiếng, do do dự dự hỏi: "Cậu muốn tôi làm gì?...!Không, không được, tôi không thể đi ra ngoài."
Tống Nhiên lạnh lùng nói: "Ông không đi cũng không sao, tôi sẽ gọi điện cho Trương Tam gia, nói rằng ông đang lén lút trốn ở đây, định bùng hơn 1 triệu tệ đang nợ kia."
Anh vừa nói, vừa lấy điện thoại ra.
"Đừng, đừng gọi điện thoại! Cầu xin cậu! Bọn họ sẽ giết tôi mất!" Từ Dũng Cường khóc lóc kêu lên.
Tống Nhiên để điện thoại xuống, nhàn nhạt nói: "Vậy chúng ta vào nhà rồi nói."
Từ Dũng Cường thở phào một hơi, khập khiễng đi vào trong phòng: "Được, được, vào rồi chậm rãi nói."
Tống Nhiên tư thế đi của ông ta, trong lòng không khỏi cảm thấy cổ quái, dáng đi kia không giống với nam nhân bình thường ngược lại có chút giống với thái giám đã bị tịnh thân, là cách dạng chân, hơi cong cong lên, rất kỳ quái.
Từ Dũng Cường bước tới cạnh bàn, kéo một cái ghế ra: "Cậu, mời cậu ngồi."
Có thể là bị bên cho vay nặng lãi đánh đến tàn phế.
Tống Nhiên cũng không nghĩ nhiều nữa, nói ngay vào vấn đề chính: "Từ Dũng Cường, tôi không biết ông còn nhớ tôi không.
Năm đó tôi ở đối diện nhà Lâm Tiểu Phượng, chúng ta từng gặp nhau một lần, tôi muốn cứu một đứa bé từ tay ông, ông còn muốn dùng ống tuýp đánh lén tôi...!Nhớ ra chưa? Tôi có chuyện cần ông hỗ trợ..."
...!
Khách sạn Bốn Mùa, hiện trường buổi họp báo.
Sau khi Lâm Phi Vũ nói ra câu "Tôi là con trai của kỹ nữ" kinh thiên động địa kia, dưới sân khấu yên lặng trong nháy mắt rồi lập tức vang lên một tràng ồ.
Trong khoảng thời gian ngắn, hưng phấn, ác ý, xem kịch vui, nghị luận sôi nổi, cúi đầu đăng weibo, gửi tin tức về đài của mình...!Quả thực phản ứng gì cũng có, mà biểu tình của Lâm Phi Vũ lại hết sức bình tĩnh, cặp mắt màu hổ phách xinh đẹp hoàn toàn tĩnh mịch, căn bản không quan tâm hết thảy.
Không biết qua bao lâu, mọi người mới dần dần bình tĩnh lại, Lâm Phi Vũ liền nhẹ giọng nói: "Tôi đúng là con trai của kỹ nữ, thế nhưng ca ca...!Cũng chính là Tống Tiểu Nhiên, anh ấy hoàn toàn vô tội, anh ấy là người đã cứu tôi, nuôi lớn tôi mà thôi, anh ấy không làm sai bất kì điều gì hết."
Phía dưới xôn xao nghị luận bàn tán.
Có người cười nhạo nói: "Yo, ca ca? Còn rất thân thiết nha."
"Bây giờ nói như thế này, ai tin đây."
Cũng có người nhỏ giọng nói: "Nhưng, cậu ấy thoạt nhìn khá thành khẩn, hơn nữa dáng dấp cũng đáng thương..."
"Quá nửa diễn thôi! Mười mấy tuổi đã bán, còn có thể sạch sẽ bao nhiêu?"
"Không thể nói như thế..."
Mọi người chính đang sôi nổi nghị luận, bỗng nhiên có người lớn tiếng hô lớn nói: "Lâm Phi Vũ, vậy cậu giải thích sao về tấm hình này?"
Theo giọng nói ấy, một nam phóng viên đứng tuổi lấy một xấp ảnh từ trong túi ra, vung tay, ảnh bay lả tả.
"Gì vậy?"
"Hình như là ảnh?"
Hội trường một trận kinh hô, không ít người khom lưng nhặt ảnh lên xem, sau đó dồn dập thay đổi sắc mặt, có người biểu tình quỷ dị, có người buồn nôn muốn ói, có người không nhịn được lén lút nhìn Lâm Phi Vũ, còn có người bắt đầu đăng weibo...!
Lúc này, Hàn Tiểu Mông với một số fan khác đang lén lút trộm vào hội trường từ cửa sau, vừa vặn chứng kiến cảnh tượng này.
Hàn Tiểu Mông không rõ sự tình ra sao nên cũng nhanh chóng nhặt ảnh lên, vừa liếc mắt một cái, đầu óc liền trống rỗng.
Đó là một tấm ảnh chụp trộm, giống như được chụp bởi máy bay không người lái từ ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ nửa chặn nửa che, bên trong, Tống Tiểu Nhiên đang hôn Lâm Phi Vũ 14 tuổi, quần áo đã cởi ra được một nửa, trắng trợn không kiêng dè.
Hàn Tiểu Mông cầm tấm hình kia, cả người run rẩy, không ngừng lẩm bẩm nói: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?"
Các ký giả hưng phấn không thôi, những người hâm mộ thì bối rối, vài fan ném thẳng ảnh, xoay người rời đi: "Buồn nôn chết! Coi như mắt tôi bị mù!"
Lâm Phi Vũ ngơ ngác ngồi trên bục, cặp mắt màu hổ phách xinh đẹp trống rỗng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng run rẩy, một câu phản bác cũng không thốt ra được, hoặc là hắn cũng không có cái gì có thể cãi lại, dù sao bằng chứng như núi.
Có một phóng viên không nhịn được thầm nói: "Này cũng quá buồn nôn, một người bán mình xuất đạo, một người ấu dâm..."
"Chẹp, Lâm Phi Vũ vừa rồi còn giả vờ giả vịt, muốn bán thảm cầu đồng tình, kết quả lại bị chọc thủng tại trận!"
"Dm, Giải trí QuanZhi đã đăng tin lên weibo rồi, còn được mấy vạn repost, mọi người đều đang chửi mắng nè."
Một phóng viên sốt ruột: "Bọn họ sao lại nhanh như vậy, chúng ta cũng phải nhanh chóng đăng thôi!"
Nghe những lời này, khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Phi Vũ cơ hồ đã bị rút cạn huyết sắc, hắn nhặt một bức ảnh gần dưới chân lên, sau đó đột nhiên chấn động, run giọng nói: "Đây không phải là thật sự, đây là giả, đây là photoshop..."
Có người thấp giọng cười nhạo: "Lâm Phi Vũ cũng thật biết diễn, vừa bắt đầu còn không muốn nhận mẹ, kết quả đưa ra giấy khai sinh, sổ hộ khẩu đều là thật, giờ có ảnh, cậu ta còn muốn ngụy biện đến bao giờ nữa!"
"Lâm Phi Vũ, anh vô liêm sỉ!" Có một fan hâm mộ tức giận đến đỏ cả mặt, gào thét gầm lên một tiếng, trực tiếp ném ly nước thủy tinh lên bục.
Lâm Phi Vũ không tránh, bị chén nước đập trúng thái dương, máu tươi chảy ra!
"Tên lừa đảo! Tên lừa gạt!" Lại có một fan khác vừa gào khóc, vừa ném giày lên!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ tình cảnh hoàn toàn mất khống chế, cái gì có thể ném được đều ném hết lên bục! Lâm Phi Vũ ngơ ngác ngồi ở đó, cũng không biết né tránh, sắc mặt tái nhợt đến lợi hại, cả người không khống chế được run run, lẩm bẩm nói: "Những tấm ảnh kia không phải sự thật, sao mọi người lại không tin?"
"Lâm Phi Vũ, đi chết đi!"
"Tên lừa đảo cút khỏi vòng giải trí!"
Đúng lúc đó, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một thanh âm nghiêm nghị: "Dừng tay! Các ngươi đều điên rồi sao?!"
Mọi người hồi thần, dồn dập quay đầu nhìn ra ngoài cửa, có người thấp giọng cả kinh kêu lên: "Là Tống Tiểu Nhiên? Anh ta còn dám lộ diện?"
"Da mặt dày thật đấy!"
"Không biết xấu hổ, ấu dâm!"
"Tránh ra." Tống Nhiên sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị, căn bản không để ý mấy lời loạn thất bát thao kia, mạnh mẽ kéo Từ Dũng Cường lên bục.
Khí thế trầm ổn mà ngoan lệ của anh, không giống như một người đại diện bé nhỏ mà lại giống như một đại nhân vật chức cao vọng trọng.
Mọi người không tự chủ mà tránh sang hai bên, Tống Nhiên một đường đi thẳng lên bục, nhấn Từ Dũng Cường ngồi lên một cái ghế, sau đó quay đầu nhìn Lâm Phi Vũ.
"Anh, không phải em nói anh đừng tới sao? Em, bộ dáng này của em..." Lâm Phi Vũ nói giọng khàn khàn.
Hắn tựa hồ nói nổi nữa, không biết làm sao mà rũ mắt, lông mi nhỏ dài nhẹ nhàng run rẩy, trên cái trán trơn bóng là một vết máu đỏ tươi, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm.
Tống Nhiên vừa đau vừa mềm lòng, anh không cố kỵ gì nữa, không để ý đến ánh mắt của mọi người mà xoa xoa đầu Lâm Phi Vũ, ôn nhu an ủi: "Không có chuyện gì, anh ở đây, ai cũng đừng hòng bắt nạt Tiểu Vũ nhà chúng ta."
Động tác này thực sự quá thân mật, dưới đài một trận xôn xao, còn có tiếng mắng trầm thấp.
Tống Nhiên đột nhiên xoay người, hai tay chống trên bàn, ánh mắt chậm rãi đảo qua phóng viên cùng người hâm mộ đông kịt bên dưới, sau đó ghé vào microphone trầm giọng nói: "Xin chào mọi người, tôi là người đại diện của Tiểu Vũ, Tống Tiểu Nhiên, cũng là anh của cậu ấy.
Gần đây nghe nói, mọi người đang rất hứng thú với quá khứ của chúng tôi, hôm nay tôi liền tỉ mỉ kể cho mọi người cùng nghe vậy."
Dưới đài hoàn toàn yên tĩnh.
Bạn đang đọc bộ truyện Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân, truyện Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân , đọc truyện Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân full , Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân full , Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân chương mới