Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm

Chương 1:


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

Cuối tháng 6 năm 2012

Thành phố Cần Thơ,

11h….

Một buổi tiệc hỗn loạn, một nhóm người nhốn nháo….

“Alo...cô ta à không cô chủ đâu?’’

Chạy mất? Mẹ nó! Tao sẽ tát vỡ mặt mày ra.

Chạy đi tìm hết các khu này cho tao

Tản ra đi tìm cho tao.

“Mau bắt lại đi, không khéo mày không thấy được ngày mai đâu”.

“Nhanh”.

“Khốn kiếp thật”.

“Lần này chết chắc rồi”.

“Cô ta đâu rồi”?

Tụi bây không muốn sống nữa hả.

Mau lên, dù là dùng vũ lực bắt về cũng được. Có lệnh của ông chủ rồi!

Trời ạ! Sao mà cô ta chạy nhanh thế đại ca ơi, vận động viên olympic hả.

Bạn đang đọc bộ truyện Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm tại truyen35.shop

Rõ ràng em thấy cô ta chạy vào đây nhưng sao không thấy ai hết.

Mày là đồ ngu hay gì.

………………………………

Tiếng la hét ầm ĩ buộc Lan Chi cứ lao về phía trước, con người ta khi đến bước đường cùng sẽ trở nên dũng cảm là có thật, chạy một lúc cô bắt đầu cảm thấy máu huyết trong người mình dồn lại hơi thở có phần dồn nén quá sức chịu đựng lại hòa với nhịp tim bắt đầu tăng nhanh cô thở hồng hộc, nhưng mà điều này không thể làm lu mờ ý chí chạy trốn của cô, cô đã quyết tâm, phải rồi! Rất quyết tâm, cô cứ chạy theo quán tính, cô không thể dừng lại mà còn tăng tốc hơn, cô chạy như một vận động viên marathon, cô cũng hiểu đám vệ sĩ của ông nội chắc chắn sẽ không tha cho mình, nếu dừng lại bây giờ là công dã tràng xây lấp biển đông thôi, hơi thở cô ngày càng nặng nhọc vì quá mệt cũng may hàng ngày cô hay vận động nên mới chạy thoát khỏi họ, nhìn đồng hồ không có thời gian để tìm được chiếc xe nào, cuối cùng leo lên đại một chiếc taxi đi thẳng không dám quay đầu lại.

Khu biệt thự Ngô Thụy là một nơi khá rộng, phải đi một quãng khá xa, cô xuống taxi thì lại chạy một mạch đến bến xe, sau đó để ý chiếc xe mà mẹ cô nói, cô leo lên xe một cách vội vã khiến nhiều người nhìn cô có vẻ soi mói và nghi ngờ.

Bên ngoài đám vệ sĩ của Hải Long trên người đầy vết xăm trổ, lên tiếng quát tháo, chửi bới, cả tiếng chửi thề vọng vào tai, cả đoàn người trên đường từ biệt thự Ngô Thụy căng thành hàng ngang dọc cả một thành phố, chỉ vì để tìm một cô gái, họ rượt theo đến đây, nhưng cuối cùng cô cũng may mắn tách ra khỏi họ. Trên người bọn họ khoác lên toàn trang phục màu đen đặc trưng của nhóm vệ sĩ Hải Long, họ tất tả trong dòng người để tìm kiếm cô.

Đám vệ sĩ này là cha truyền con nối, ngày xưa khi ông nội của cô còn trẻ đã tung hoành ngang dọc không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện trắng đen không rõ rồi, nhóm Hải Long là căn cứ bí mật của ông nội cô, không ai được sai bảo trừ khi có lệnh của ông. Hơn 30 năm trước họ vào sinh ra tử với ông nội cô, năm trước lão đại già nhất đã qua đời, ông cô còn tiếc thương vô hạn. Họ rất lợi hại, từ nhỏ vì cô sợ đau nên không dám luyện võ cùng họ chỉ dám luyện tập thể thao thôi, nhưng cô biết trong đó ai cũng lợi hại, lâu lâu học lén lút được mấy chiêu võ mèo cào hù dọa đám nữ sinh ăn hiếp trong trường. Lần này ông cô điều động luôn một đám vệ sĩ bí mật hiếm khi xuất hiện của ông ra tìm cô thì cho thấy sự việc nghiêm trọng. Cô cũng có hoài nghi rằng có thật sự ông cô cho cô làm người thừa kế hay là có chủ ý khác. Nên cô cảm thấy không đúng và luôn né tránh và đây là cơ hội. Cho rằng đi rồi sẽ an ổn.

Cô đã dám cả gan đã bỏ chạy trong lễ đính hôn của mình, cô hiểu rằng mình sẽ phải trả giá rất đắt, nhưng còn cách nào nữa đâu theo cô đây là một cuộc hôn nhân vô vị và nhàm chán không thể chấp nhận được, cô đang nghĩ thầm giờ này trong căn biệt thự đó chắc là có những người hả hê, có những người sợ xấu hổ, có những người tức giận mà chắc là ông Nội cô sẽ tức giận nhiều nhất và cô biết cũng sẽ có những người âm thầm mong chờ ngày hôm nay đã từ rất lâu.

Lan Chi lướt nhìn xung quanh rồi thở phào nhẹ nhõm thầm cảm ơn mẹ cô và vị hôn phu hụt của mình đã giúp cô chạy đi tìm khoảng trời riêng của mình. Nhưng trong lòng cô thật ra vẫn còn chưa hết bàng hoàng sợ hãi nhìn trước ngó sau chạy về phía sau xe có một chỗ ngồi, yên vị nhìn ra ngoài. Trong xe ồn ào huyên náo nhiều người lên xuống họ thay phiên nhau ngồi kín vào các chỗ còn lại. Để yên tĩnh Lan Chi nép mình lại mà tránh được sự chú ý của mọi người. Lúc này cô chỉ còn biết im lặng, kéo chiếc mũ phớt sụp xuống bẽn lẽn nhìn ra phía ngoài, bọn vệ sĩ dường như vẫn chưa chịu bỏ cuộc chạy quanh chiếc xe nhưng lại không nhìn thấy cô.

Một người đàn ông bí ẩn cũng chạy lên xe, áo khoác da nâu, quần jean màu xanh, bên trong một chiếc áo thun trắng, anh lướt qua cô như một cơn gió, mùi nam tính dịu dàng pha lẫn hơi thở sát khí phảng phát qua cô, trong lòng cô cảm thấy có gì đó không thể hiểu rõ, anh ta đi thằng và ngồi gần cô, anh âm thầm quan sát cô bằng một chiếc kính râm, suốt thời gian đó anh ta chỉ im lặng và đội chiếc nón lưỡi trai màu trắng phủ ngang tầm mắt. Cô lướt mắt thấy anh nên nheo mắt lại nhìn anh tâm trạng có một chút nghi ngờ, cô nhìn vào gương mặt anh ta có vẻ trắng trẻo và vô cùng đẹp trai nhưng mà gương mặt đó lại chứa đựng một sự lạnh lẽo vô tình, cô có chút cảm giác, nhưng không biết cảm giác gì, chỉ thấy lạnh lẽo, cô không dám nhìn anh nữa. Chỉ một tia nhìn lướt qua mà cô có cảm tưởng mình đang sống trong một núi băng lạnh giá đầy chết chóc kinh hồn, nghĩ thế cô cảm thấy sởn cả gai ốc.

Ngồi hít thở thong thả khi xe bắt đầu rời bến, cô nhớ lại thời khắc mạo hiểm lúc nãy một mình đu dây, vượt qua hàng rào mà ngao ngán thở dài.

2 giờ Trước buổi đính hôn,

Cốc! Cốc! Cốc! Người giúp việc nhẹ giọng gõ cửa và hối thúc:

Cô Lan Chi à, cô thay đồ trang điểm xuống lầu nhé. Khách khứa báo chí đang đông lắm. Nhà trai cũng đến rồi. Giọng điệu của người giúp việc rất khẩn trương.

Vâng! Tôi biết rồi. Cô cũng khẩn trương không kém.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm, truyện Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm , đọc truyện Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm full , Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm full , Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top