Tại tư gia biệt thự sang trọng của chú năm Lan Chi, ông Thái Bảo đang nghe điện thoại, với giọng điệu có phần hoảng hốt pha lẫn tức giận:
Sao cơ? Lại chưa làm được. Tôi nói cho mấy người biết mau chóng giải quyết nó đi. Tiền nhất định sẽ đưa.
Được tôi sẽ mau chóng xử lý.
Vậy đi! Nếu mà không xong thì 1 xu cũng không có. Cúp máy xong ông thì thầm: Hội Himura cái gì chứ, khoe mẻ, có chút chuyện cũng chưa xong.
Bà Quỳnh Thư ngồi đọc báo ở Sofa hỏi han:
Sao thế mình? Có chuyện gì à.
Ông chỉ cười, giả vờ hỏi thăm:
Không sao, mấy việc vặt thôi. bà có nghe ba nói gì về con bé Lan Chi chưa? Tìm được nó chưa?
Bà Quỳnh Thư cười khẩy:
Chưa, nhưng mà vậy cũng tốt, Cát Cát nhà mình cũng không tệ sao ba không chú ý đến nó nhỉ
Thôi được rồi! Con bé còn nhỏ cứ từ từ. Nhà mình toàn lang sói, nó không có đủ trí tuệ để chơi đâu. Ông Thái Bảo gạt ngang
Nhưng mà…tôi chỉ muốn nhà chúng ta có chỗ đứng. Ông tìm cho nó một vị trí trong công ty đi.
Ông Thái Bảo đăm chiêu:
bà yên tâm đi sớm muộn gia đình chúng ta cũng sẽ có thứ thuộc về mình. Cho tôi chút thời gian.
Ông lại liên hệ với đám sát thủ thông qua một người bí ẩn, ông ta muốn trừ khử Lan Chi luôn, nhưng mà ông không ngờ rằng tất cả hành vi của ông điều được ông Quang Đại quan sát. Sở dĩ vấn đề người thừa kế là do ông ta muốn Lan Chi được vào nhà họ Trịnh lấy tập hồ sơ quan trọng cho ông Quang Đại, hơn nữa ông còn định cho Lan Chi tham gia vào hoạt động kinh doanh ngầm của ông lý do là làm con chốt thí. Ông Thái Bảo thì chỉ nhìn sự việc bên ngoài nên ghen tức, ông ta cũng thua luôn ông Bá Vỹ em trai ông, em trai ông luôn được kính nể về sự ôn nhu đạo mạo nhưng tất cả chỉ là giả dối, còn bên trong ông ta là một người hai mặt gian trá. Nhiều việc xảy ra khiến ông rất tức giận nên ngày càng có những âm mưu độc ác.
Uyển Nhi đang lang thang đi trên đường thì xe của Bách Lâm đang đi đến, dừng lại hạ kính xuống Bách Lâm gọi:
Này! Cô đang đi đâu? Lên xe tôi chở cô đi.
Uyển Nhi ngạc nhiên:
Là anh sao? Thôi được cảm ơn anh.
Cô bước vào xe hai người thong thả nói chuyện, Bách Lâm hỏi chuyện:
Cô viết các bài báo thể loại khoa học chính luận à.
Ừ!
Có vẻ chính nghĩa quá nhỉ.
Anh nói vậy là sao?
Không sao tôi chỉ hỏi như vậy thôi, nhưng thể loại báo cô viết như vậy thì sẽ có rất nhiều nguy hiểm, cô không sợ à?
Sợ chứ! Tôi nhớ có lần còn bị hăm dọa giết, chém, axit rất nhiều cũng may là chưa bị ném mắm tôm và tạt sơn.
Bách Lâm cười:
Cô cũng gan thật, sao không chuyển qua các thể loại báo giải trí đi. Nhàn hơn!
Mấy thể loại báo rẻ tiền đó tôi không làm được. Không có lương tâm lại phải bợ đỡ showbiz. Mua vui này kia tôi ghét lắm.
Uyển Nhi nhìn qua hỏi Bách Lâm:
Bách Lâm này! Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?
Được cô hỏi đi. Tay vẫn lái xe gương mặt anh hài hòa và trầm tĩnh.
Anh có yêu Lan Chi không? Giọng điệu dứt khoát, gương mặt toát lên vẻ cười đùa.
Bách Lâm thật ra cũng chưa biết trả lời như thế nào, yêu hay không yêu anh cũng không rõ, anh trở nên ngại ngùng, cười:
Cô hỏi có hơi quá trực tiếp và thẳng thắn rồi không? Vấn đề này chúng ta không nên bàn bây giờ được không? Tôi sẽ không tùy tiện trả lời đâu.
Uyển Nhi cười:
Anh có phải là đàn ông không? Bày đặt ngại. Nếu anh thích thì cố gắng chút nữa. Cô ấy rất lương thiện nên rất dễ bị người ta gạt. Tôi thấy Lan Chi tin anh như vậy mong anh đối xử tốt với cô ấy.
Bách Lâm nhìn qua Uyển Nhi, khiến cô ngại ngùng, anh cười:
Cô đúng là bạn tốt của cô ấy. Nhưng cô yên tâm tôi không xấu xa như tưởng tượng của cô đâu.
Uyển Nhi cười, và nói với Bách Lâm:
Thôi được từ hôm nay tôi cũng sẽ xem anh là bạn tốt. Trước đây có thái độ không tốt với anh, bỏ qua nhé.
Nhất trí.
Ông Bá Diệp bác hai của Lan Chi đang ngồi uống ly cà phê, tay cầm tờ báo đọc, thân người ngã dài trên chiếc ghế mây dài trong khuôn viên biệt thự của ông thì bà Thái Hà ăn mặc quý phái, dáng đi nhẹ nhàng tay cầm xấp hình tức giận đi đến quăng một đống hình chụp ông đi ăn chơi trác táng, tay ôm ấp phụ nữ và quát to:
Đây! Chuyện tốt mà ông làm đây nhìn đi.
Ông Diệp lên tiếng:
Hớ! Bà lại giở trò cho người theo dõi tôi à, Thái Hà ơi Thái Hà mấy chục năm qua bà không chán à?
Bà Thái Hà nhìn ông cười nhạt nhẽo:
Chán à, đúng là tôi rất chán đấy. Nhưng có bao giờ ông nghĩ cho tôi với hai đứa con không?
Ông Diệp cười vẻ bất cần:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!