Một sáng thanh âm trong trẻo của tiếng lá, tiếng gió lao xao, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi trong thánh đường cầu nguyện. Tóc búi cao ăn mặc sang trọng cầu mong mọi thứ tốt đẹp. Vị Masoeur giật mình nhận ra người quen cũ, không thốt lên lời đứng nhìn vài giây. Bà Lan Hương dịu dàng thanh tú, đi đến ôm vị sơ già khóc không thành tiếng, hỏi han trìu mến: Sơ ơi! Con là Lan Hương đây! Con rất nhớ người! Lan Hương! Sao bây giờ con mới đến thăm sơ vậy. Sơ rất là nhớ con. Bà Lan Hương khóc lóc thảm thiết, giống như 25 năm trước, gương mặt đầy nước mắt của bà quỳ sụp dưới chân vị sơ này đòi tu tập và muốn trở thành tu nữ vì mới trải qua nỗi đau thấu trời xanh. Buông nhau ra, Sơ Hồng dẫn bà đi tham quan, ngập ngừng hồi lâu vị sơ già cũng lên tiếng: Lan Hương, con đến đây là có chuyện gì? Con muốn gặp lại sơ và vì nhớ nơi này! Thật thế sao? Bà Lan Hương ngại ngùng, thu tầm mắt có chút bâng khuâng:
Sơ muốn hỏi con điều gì sao? Có phải con của con tên là Lan Chi? Ngạc nhiên vô cùng: Sơ ơi! Sơ đã gặp con bé rồi hả? Sao nó đến được đây? Sơ Hồng gật đầu: Không biết có phải là nhân duyên hay không? Tình cờ ta gặp được nó ở đây. Nó rất giống con ở đôi mắt. Ta vừa nhìn là biết nó là con của con. Nhưng có lẽ nó không biết gì cả. Và ta biết con bé cũng không hề biết nơi này đã từng là nhà của mẹ nó. Sơ à! Cứ để nó không biết gì đi. Thời điểm thích hợp con sẽ nói cho nó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!