Bệnh viện nơi ông Hoàng Tùng làm việc hôm nay vẫn lạnh lùng ảm đạm của sự sống và cái chết, phía dưới khuôn viên ông Hoàng Tùng đang đi dạo nghỉ ngơi một chút thì điện thoại reo lên:
Alô! Con gái của ba hôm nay gọi ba có việc gì?
Trúc Ngọc than thở:
Hôm nay ba con mình phải chuẩn bị đồ cúng giỗ mẹ, ba, ba không nhớ hả?
Ông Hoàng Tùng nói giọng trầm mặc:
Không ba không có quên! Con đang ở đâu?
Trúc Ngọc trả lời hơi nhạt vì mỗi năm đến ngày giỗ mẹ cô là cô lại buồn và giận dỗi với ba mình:
Con đi mua đồ về nhà nấu với chị giúp việc trước, ba về sớm được thì về nhé. Nhiều năm nay ba luôn về trễ vào ngày này đó. Năm nay ba về sớm một chút được không?
Ông Hoàng Tùng nói lại một giọng nghẹn đặc cứng:
Con trách ba sao? Ba xin lỗi năm nay ba sẽ tranh thủ về sớm.
Cúp máy.
Ông suy nghĩ đến bà Diễm Linh, về cuộc hôn nhân bên ngoài tương kính như tân nhưng bên trong thì bão tố ngập tràn. Trúc Ngọc cũng từng nghi ngờ điều này luôn luôn tra hỏi về việc sao ba mẹ mình có phần lạnh nhạt, nhưng ông không thể nói. Vào mười năm trước, bà Diễm Linh phải nhập viện vì bị bệnh tim và qua đời, tác nhân bên trong chính là do u uất mà ra. Trúc Ngọc thì không biết chỉ nghĩ là do mẹ mình không khỏe và không có sức chống chọi bệnh tật nên ra đi. Chung quy lại cũng là những chấp niệm trong tình yêu. Không buông bỏ, không giải thoát được.
Bám víu lấy sự thương hại của đối phương để đổi lấy một chút quan tâm cuối cùng sự ích kỷ cũng hại chết chính mình. Một đạo lý hiển nhiên nhưng không phải ai cũng hiểu được. Ai cũng có nỗi lòng, và sự thống khổ nhưng tất cả điều cố chấp không chịu từ bỏ. Dù là quá khứ không thể cứu vãn vẫn chưa chịu buông xuống. Sự hối hận cũng không thể thay đổi sự thật. Hà cớ gì vẫn giữ bên mình!
Nửa đêm ông Hoàng Tùng mới về, Trúc Ngọc lặng lẽ ngồi chờ ông ở bàn cơm, bình thường cô gái đỏng đảnh trẻ con vui tươi nay lại ngồi ủ rũ khiến ông Hoàng Tùng xót xa:
Con gái à! Sao con chưa ngủ nữa, ba xin lỗi hôm nay có cấp cứu đột xuất ba về không kịp cúng giỗ mẹ con.
Giọng nói ảm đạm cất lên:
Ba, ba không cần giải thích, công việc của ba con hiểu.
Ừ con hiểu là ba an tâm rồi.
Trúc Ngọc lại tức giận:
Ba à! Hôm nay ba nói rõ ràng cho con nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến ba lạnh nhạt như vậy? Không phải chỉ có năm nay ba về trễ đâu. 10 năm rồi! 10 năm qua ngày giỗ mẹ ba đều trốn tránh. Sau đó thì âm thầm tiếc thương. Tại sao vậy ba?
Câu hỏi tại sao đó khiến cho ông vô cùng đau khổ. Tại sao ư? Tại sao mà trong lòng ông thấy quá buồn thương và trốn tránh ư? Vì yêu sao? Đúng vì yêu? Yêu ai? Không phải vì yêu bà Diễm Linh đâu, mà vì chấp niệm với sai lầm của quá khứ, vì hận người mình yêu mà lấy một người một người khác về làm vợ, rồi lại đối xử lạnh nhạt và luôn nghĩ về người phụ nữ khác. Không buông bỏ được, đến một ngày hiểu ra sự việc thì không còn cứu vãn được. Người ra đi đầu không ngoảnh lại, người ở lại bỗng chốc hóa đau thương. Đau ở trong lòng, đau ở trong tim, sự ích kỷ và oán hận khiến cho nhiều bi kịch liên tiếp xảy đến. Ông không có dũng khí nói hết với con gái mình, cũng không có dũng khí đối mặt với chính mình. Là bác sĩ ông cứu được rất nhiều người nhưng chính ông thì không thể cứu lấy chính mình. Đó là nghiệp mà ông phải trả giá cho tuổi trẻ thiếu suy nghĩ của mình.
Ông Hoàng Tùng vẻ mặt trầm tĩnh, giọng nói có chút nghẹn ngào:
Trúc Ngọc à! Có những chuyện không như bề ngoài con suy nghĩ đâu. Từ từ con sẽ hiểu. Ba thật sự xin lỗi con gái.
Trúc Ngọc khóc và bức xúc chạy lên phòng đóng cửa lại một tiếng rầm, trong phòng tiếng bình hoa đập nát. Lúc này ông chỉ biết thở dài từng tiếng và quay ra bàn thờ của vợ. Thắp một nén hương chỉ nói được 3 từ:
Xin lỗi em!
Rồi ông cũng lặng lẽ bước về phòng mình, bước chân nặng trĩu, tâm tư khó lòng thể hiện bên ngoài. Ông định uống rượu, nhưng bác sĩ khoa ngoại không được uống rượu nhiều. Lòng buồn phiền quá chỉ ngôi lặng lẽ xuống bàn và hút một điếu thuốc. Đã lâu rồi ông chưa hút thuốc, đêm nay ông lại trải qua một tâm trạng sầu nén bi thương như thế này chỉ vì quá khứ không thể quay trở lại để sửa hết lỗi lầm, hiện tại cũng không thể nào bù đắp được, tương lai càng là một vấn đề hết sức viển vông làm sao mà có thể an yên một đời.
Người thì cũng đã xa rồi! Nhưng sao tôi vẫn thấy mình không thể quên được...em.
Thời tiết ngoài trời có lẽ có chút mưa, trong căn phòng tràn ngập ánh sáng, Bách Lâm lại chìm vào cơn ác mộng đeo đuổi nhiều năm, bao nhiêu lâu anh cũng không nhớ, anh sợ bóng tối, thích sự trầm tĩnh, cơn ác mộng trăm lần như một, không hề đổi thay, anh được bác sĩ điều trị tâm lý yêu cầu không được suy nghĩ quá nhiều, thoải mái đón nhận những điều tốt đẹp, đừng mang những u uất đau khổ đó sẽ không tốt cho thần kinh của mình. Nhưng với một người đã từng rơi vào hố sâu tuyệt vọng, bị áp bức cùng cực thì sẽ không thể nào buông bỏ được. Mồ hôi trên trán vã ra như tắm khiến anh chợt tỉnh giấc:
Lại như vậy nữa rồi.
Anh chậm rãi bước xuống giường nhìn ra balcon nói thầm:
Nếu đã không thể chữa lành, thôi thì chấp nhận vậy.
Trong đêm khuya anh vẫn ngồi trầm mặc suy nghĩ, gương mặt có vẻ rất đau lòng. Đây mới chính là anh, đau khổ nhưng không nói, oán hận nhưng luôn giữ kín trong lòng, mưu sâu kế hiểm thay đổi không ai nhận ra. Ban ngày là người thâm trầm bình tĩnh, ấm áp. Nhưng có ai biết được từ lâu bên trong thì đã lạnh lẽo vô tình. Những mâu thuẫn liên tục dày vò anh khiến anh mệt mỏi thiếp đi đến sáng trên ghế sofa.
Buồi sáng khu biệt thự họ Trần, hôm nay Nguyên Bảo có hứng thú đi dạo ngoài vườn cây, gặp Nguyên Phong đang ngồi ở một chiếc bàn có trà và vài thứ bánh ngọt. Anh di chuyển đến chào hỏi em trai với vẻ ung dung và trong lòng bớt nặng nề hơn:
Em chưa đi làm à?
Vẫn chưa! Anh hai hôm nay em trông anh có gì đó rất khác.
Chủ động rót trà uống một ngụm, Nguyên Bảo lại trải lòng:
Nguyên Phong, có lẽ anh thông suốt vài chuyện nên tâm trạng thoải mái. Anh em minh lâu quá không đi chơi thể thao rồi, à hôm nào tìm một số đồng đội cũ hai anh em mình chơi đá bóng một bữa đi.
Nguyên Phong vô cùng ngạc nhiên:
Vậy được, để em nói với Hoài Nam tập họp quân số mình chia đội tham gia.
Uhm được đó.
Hai anh em vui vẻ nói chuyện, trên lầu cao nhìn ra bà Dao Anh cười nói thầm:
Rốt cuộc cũng thấy anh em nó vui vẻ như vậy.
Ông Nguyên Lộc có thói quen đọc bào và uống cà phê trong phòng sách, đột nhiên ông bỏ tờ báo xuống và gọi điện thoại cho ông Lý Minh Đạt về chuyện hợp tác và kết thông gia:
Alo anh Đạt à?
Ông Minh Đạt cười cười:
Vâng! Tôi đây, sáng sớm ông bạn già gọi tôi có gì không? Có vụ làm ăn nào mới à?
Ông Nguyên Lộc cười vui vẻ:
Cũng không hẳn là vụ làm ăn. Nhưng thật sự cũng thú vị.
Uhm! Anh nói thử xem.
Nghiêm túc hỏi lại bạn mình:
Anh thật lòng muốn liên thủ với tôi để làm dự án bệnh viện đó chứ.
Sao hả? Lâu quá tôi không có cái dự án nào mà tranh đấu vui như vậy chắc chắn tôi sẽ tham gia, làm một mình có lẽ không dễ nên tôi mới muốn hợp tác với anh. Hơn nữa mấy năm gần đây tôi thấy có vài chuyện không ổn cho mấy gia đình chúng ta, nên hợp tác là tốt nhất.
Ông Nguyên Lộc trầm tĩnh, giọng ôn tồn cười nhạt một chút:
Anh đúng là không khác xưa, luôn cẩn trọng.
Chung quy lại cũng vì bọn trẻ.- Ông Minh Đạt cũng cười
Khoan đã! Tôi cũng nghĩ đã đến lúc nói chuyện hôn sự của mấy đứa nhỏ. Nhưng mà không biết ý anh như thế nào? Ông Nguyên Lộc đang thăm dò.
Giọng ông Minh Đạt trầm lại:
Xưa nay tôi không hề ép tụi nhỏ, chỉ vì không muốn tụi nó giẫm lên vết xe cua tôi hồi xưa.
Chậc! Chuyện này cần suy xét kỹ hơn. Mấy đứa nhỏ dạo này tâm tư tôi nhìn không thấu. Nhưng cũng không phải là không có cơ hội.
Ông Minh Đạt cười lớn:
Đúng! Chính xác. Chắc chắn rồi, tụi nhỏ cũng thâm tình lắm, chờ tôi dò ý tụi nó một chút. Cái này không gấp được.
Được! Được! Vậy hôm nào chúng ta hẹn nhau đi đánh golf đi.
Okay!
Tạm biệt.
Cúp máy ông Nguyên Lộc cầm điện thoại và suy nghĩ sau đó gọi cho một người cấp dưới:
Cậu mau theo dõi con trai tôi xem dạo này nó làm gì? Đừng để nó biết, tư liệu cứ gửi qua mail của tôi còn các giấy tờ quan trọng thì đến gặp tôi trực tiếp.
Dạ! Tôi hiểu rồi.
Sau đó lại đứng nhìn ra sân vườn, trầm tư. Trong lòng lại thấy có một chút cô đơn, ông cũng là một con người tội lỗi, nghĩ đến ông liền nhắm mắt lại tự nói với lòng:
Nếu như năm đó tôi không làm ra chuyện tai hại đó, thì có lẽ không ray rứt như bây giờ. Nhưng cuộc đời không có nếu như, nó đã là chuyện đã rồi. Tôi không biết phải làm sao để trả nợ cho em Lan Hương à.
Ngoài trời ánh nắng vẫn lan tỏa, hai cậu con trai ngồi nói chuyện vui vẻ, trên bầu trời mây trắng tầng tầng lớp lớp, ông chợt ngước nhìn mà trong lòng lại còn quá nhiều phiền muộn không thể giải bày.
Uyển Nhi ngồi một mình trong nhà nghe một bài nhạc an yên buổi sáng, thì Lan Chi gõ cửa:
Ai vậy? Tới liền!
Mở cửa ra thấy Lan Chi cô nở nụ cười có chút gượng gạo:
Lan Chi mới sáng bạn không đi làm à?
Lát nữa mình đi, nhưng dạo này bạn bị sao vậy? Không khỏe hay Có gì lo lắng cứ nói với mình được không? Mình hơi lo cho bạn.
Uyển Nhi phá lên cười:
Thôi đi tiểu thư ơi. Tôi mới là người lo cho cô kìa. Sao công việc dạo này ổn không?
Không ổn tí nào.
Sao thế?
Hai cô gái ngồi xuống ghế nói chuyện nghiêm túc, Lan Chi lắc đầu nói vẻ mệt mỏi:
Công ty mình vừa mới trải qua một cuộc can qua, mình không biết có phải tại mình không, nhưng mà suy nghĩ logic thì có một chút, nó giống như đang truy cùng giết tận mình.
Ý bạn là ngoài ông Nội của bạn ra còn có những người khác phía sau lưng bạn muốn hại bạn chết luôn sao?
Cũng không loại trừ khả năng này. Nhưng mình vẫn thấy có bất ổn không yên tâm được.
Uyển Nhi nhìn Lan Chi lo lắng rồi hỏi thăm:
Mình giả sử bạn bị bắt về Cần Thơ rồi sao? Tiếp theo sẽ làm gì? Tiếp tục đính hôn và làm người thừa kế à?
Lan Chi thở dài:
Cả hai mình điều không muốn, hơn nữa, thật sự chuyện làm người thừa kế có nhiều thứ rắc rối lắm. Mình chưa tiện nói bây giờ được, gia đình mình có những bí mật khó lòng mà tìm hiểu.
Uyển Nhi cũng bất lực ngồi thở dài và uống một ly nước trắng, Lan Chi lại vặn vẹo hỏi lại:
Uyển Nhi à? Bạn đang giấu mình chuyện gì? Có thể nói cho mình biết, nếu có khó khăn mình giúp bạn.
Không sao đâu! Không có việc gì đâu. Mình tới giờ ra ngoài rồi, bạn thì sao?
Thôi mình cũng đi đến công ty đây. Hôm nay mình với sếp sẽ gặp tập đoàn Họ Trần.
Uyển Nhi không biết nên cười hay nên dùng thái độ nào với Lan Chi, vui cho cô ấy hay là lo lắng, mà tại sao lo lắng? Không biết như thế nào cô cứ cảm thấy bất an như sắp có bão tố sắp đến, khuyên cũng không được mà cũng không có lý do để ngăn cản nên như thế nào thì cứ như thế ấy, nếu đã là duyên số thì khó lòng mà thay đổi, thôi thì cứ chờ xem sao, nên nói:
Chúc may mắn nhé!
Cả hai bước xuống nhà , mỗi người một hướng, Uyển Nhi vội vã chạy bộ ra khuôn viên nhà, Lan Chi bước thong dong và suy nghĩ:
Uyển Nhi nói không sai, nếu bị bắt lại thì làm sao từ chối được mấy chuyện kia?
Nghĩ thôi mà đã thấy đau đầu rồi, không nghĩ nữa cô tiếp tục đi bộ và hôm nay cô đi taxi đến tập đoàn họ Trần.
Tại một khu ăn uống phức hợp, có một người đàn ông đang chơi đùa với máy tính, đeo tai nghe và huyên thuyên:
Gì nào? Thôi! Thôi! Giả dối...đừng nói nữa.
Có một bàn tay vỗ vai anh ta, người đàn ông đó chau mày:
Sao lại là anh? Định Quân anh muốn làm gì tôi?
Người đàn ông kia biến đổi sắc mặt, Định Quân vẫn kiên trì lạnh lùng, tên thanh niên kia vẫn cố chấp hỏi:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!