Lúc này tại khu biệt thự ông Thái Bảo, chú năm của Lan Chi đi lại trong vườn, trong lòng thấp thỏm lo âu, điện thoại reo, ông vội vàng nghe:
Sao? Nói đi!
Người bên kia ông giọng lạnh nhạt:
Cô ta bước qua cửa tử thần, thật đáng tiếc không giết được.
Ông Thái Bảo tức giận:
Các cậu cho sát thủ kiểu gì vậy? Có một con nhóc cũng không giết được.
Người bên kia lại mỉa mai:
Sát thủ cũng có khi thất bại, chỉ trách cháu gái ông mạng lớn. Người được cử đi đã biến mất rồi nên ông cứ yên tâm sẽ không ai tìm ra đâu.
Được! Tôi sẽ chuyển khoản cho cậu vào tài khoản kia.
Tôi sẽ chờ.
Ông Thái Bảo cúp máy bà Quỳnh Thư ngồi xuống bàn trà hỏi:
Sao rồi?
Thất bại rồi! Hy vọng chuyện này không đến tai của ba mẹ.
Bà Quỳnh Thư lo lắng:
Nếu như ba mẹ biết thì sao? Chúng ta liệu…
Ông Thái Bảo lắc đầu:
Tình hình này chưa nói được gì hết. Hoặc là chúng ta cứ dựa trên tình hình thực tế mà hành sự. Đâu phải chỉ mình chúng ta muốn xử lý nó.
Điện thoại ông lại reo, nhìn màn hình thì thần sắc biến đổi là ông Quang Đại, bất chợt ông không dám nghe máy. Tuy ông Quang Đại già rồi nhưng uy quyền vẫn còn huống hồ mới chỉ ngoài bảy mươi ông vẫn đủ tinh tường xử lý mọi việc.
Ông không nghi ngờ ông Bá Vỹ người con út bởi vì ông ta là người thận trọng lại còn không quyết đoán nên sẽ không mạo hiểm như vậy, ông Bá Diệp thì càng không thể vì cơ bản đầu óc ông Bá Diệp không có mưu sâu kế hiểm, chỉ được việc ăn chơi trác tán, ông Gia Huy người con rể thứ tư này thì giờ đang đi công việc cho ông ở Campuchia và không có dại dột manh động khi chưa nắm được gì từ tập đoàn Ngô Thụy, những người còn lại trừ bà Diễm Ngọc là bà Nội của Lan Chi, bà ấy thì không thể làm như vậy vì ít ra bà ấy hiểu được câu chuyện phía sau của ông, và cuối cùng thì chỉ còn lại ông Thái Bảo ông ta là một người mưu mô nhất trong gia đình và cũng là người khó đối phó nhất, bề ngoài ôn nhu bên trong nhiều dã tâm và độc ác.
Bất đắc dĩ ông Thái Bảo nghe máy với một tâm trạng có phần hoảng sợ:
Có chuyện gì không ba? Ông tuy hơi nghi ngờ nhưng không dám khẳng định chuyện này bại lộ nên giả vờ hỏi han.
Ông Quang Đại cười khẩy:
Sao hả? Ba không thể gặp con à?
Dạ không! Con sẽ đi qua ngay đây ạ.
Bên này ông Quang Đại ngồi ngoài hiên đình được xây dựng riêng tại một khoảng sân trong biệt thự, uống trà với bộ gốm sứ Bát Tràng vô cùng tao nhã, bên cạnh còn có bàn cờ tướng. Ông nhìn bàn cờ mà đăm chiêu:
Dám ra tay giữa ban ngày con cũng quá gan rồi. Con bé mà xảy ra chuyện gì thì kế hoạch mình phải làm sao? Cái lũ con cái vô dụng này lúc nào cũng muốn tài sản mà sẵn sàng làm ra những việc tồi tệ này. Đã vậy lại không có đầu óc tính toán.
Bên này ông Thái Bảo nhìn về bà Quỳnh Thư đang trang nhã trong váy áo xinh đẹp ngồi trên sofa đọc báo, khó chịu nói giọng gắt gỏng:
Tôi qua nhà ba. Có việc gấp chắc không về sớm được.
Bà Quỳnh Thư chau mày:
Liệu có vấn đề gì không?
Ông Thái Bảo lắc đầu:
Chắc không nghiêm trọng. Cứ tỏ ra mình không biết gì là được. Chẳng phải bà là người giỏi diễn kịch sao? Một chuyện nhỏ vậy chắc không cần tôi chỉ cho bà đâu nhỉ.
Tiếp tục nhìn vào báo rồi nói với giọng bất đắc dĩ:
Được rồi! Yên tâm. Ông cẩn thận.
20 phút sau,
Ông Thái Bảo lái xe vào biệt thự Ngô Thụy, vừa đặt chân xuống xe, thì vệ sĩ đã lên tiếng:
Chào cậu năm, cậu đi vào trong hiên đình đi, ông đang chờ cậu đó.
Ông Thái Bảo nghi hoặc:
Trước giờ gặp ông ấy toàn là trong phòng sách hoặc là sảnh lớn, nay ra hiên đình uống trà, chắc không phải là…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!