Trong biệt thự họ Trần, Nguyên Phong dừng xe ở sân, sau đó đi vào sảnh chính, buổi tối không ai ở dưới nhà, anh vội vã đi lên lầu, ghé ngang phòng Nguyên Bảo thấy còn sáng đèn, Nguyên Phong gõ cửa, một giọng êm tai truyền ra:
Nguyên Phong à, em mới đi đâu về hả?
Anh hai.
Trông em có vẻ vui đấy! Gần đây có chuyện gì à?
Em sẽ nói cho anh biết sớm thôi, à sắp có buổi thi đấu bóng đá giao hữu, em sẽ gửi anh thời gian và địa điểm, anh nhớ tham gia nhé.
Được! Mà này Nguyên Phong…
Nguyên Phong đứng dựa cửa hai tay khoanh lại:
Anh hai có gì muốn nói với em à?
Chuyện em với Ngọc Diệp…em định…
Anh hai à!
Nguyên Bảo đang mặc đồ ngủ thong thả ngồi trên sofa tay cầm quyển catalogue kiến trúc:
Không phải anh muốn xen vào quyết định của em, nhưng em biết không Ngọc Diệp rất rất rất yêu em, nếu như mà lựa chọn của em làm cho cô ấy thất vọng thì e rằng mọi chuyện sẽ ngày càng tồi tệ.
Thật khó để thay đổi tình yêu của một người trừ khi bản thân người ta muốn điều đó, còn đối với Ngọc Diệp có lẽ là em không hiểu cô ấy, không phải em là không được. Anh biết em đã thích người khác, nhưng em đừng làm tổn thương cô ấy là được.
Anh hai, chẳng phải anh yêu cô ấy sao? Sao anh cứ phải ép mình thành như vậy? Sao anh không dùng tình cảm của mình cảm hóa cô ấy. Từ hồi cô ấy xuất hiện ở đây em thấy chỉ có anh là hiểu cô ấy.
Nguyên Phong, anh từng nói với em rằng, tình yêu của anh là một sự hy sinh thầm lặng, chỉ cần cô ấy vui vẻ hạnh phúc là anh mãn nguyện. Không cần cả đời bên nhau nhưng nhất định phải nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc.
Anh hai à, nhưng vậy rất đau khổ. Em không yêu Ngọc Diệp, sao có thể…em nghĩ anh nghiêm túc suy nghĩ đi. Anh yêu cô ấy như vậy không lẽ anh không muốn được bên cạnh cô ấy sao? Anh cứ ép như vậy, một người mình yêu trở thành em dâu mình anh có thể chấp nhận sao?
Anh không ngại thì em ngại làm gì, với lại nếu là người khác có lẽ anh sẽ tranh giành đến cùng, nhưng mà người cô ấy thích là em, nhiều năm qua anh chứng kiến sự cố chấp đó, anh biết là dù anh làm gì cũng không được.
Anh cũng thật là… cố chấp đó.
Không, khi nào em đứng trong hoàn cảnh như anh em sẽ hiểu. Thôi được rồi em cứ suy nghĩ thấu đáo. Anh hy vọng sẽ không có gì đáng tiếc xảy ra. À có rảnh thì em ghé phòng triển lãm của anh tham quan nhé.
Vâng, em biết rồi. Anh nghỉ ngơi đi.
Ngay lúc này tại bệnh viện, Khôi Nguyên nhìn vào phòng bệnh của ông Trịnh Viễn trong lòng rất lo lắng, ông Đình Nghĩa thì cũng đứng ngồi không yên, đột nhiên có điện thoại từ bà Hoài Thu:
Alo! Anh hai, ba sao rồi?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!