ại quay về Sài Gòn. Tại một khu bảo tàng nghệ thuật thành phố đang có một buổi triển lãm tranh, Lan Chi tách khỏi Bách Lâm đi dạo một mình thì vô tình lạc bước vào khu này, vốn thích những thứ thiên về nghệ thuật đặc biệt là tranh ảnh theo trường phái trừu tượng nên Lan Chi bước vào xem, cô ấy đi dạo xung quanh rồi đột nhiên cô dừng lại nơi có một bức tranh đầy vẻ trầm tư và nỗi buồn, một con đường xa thẳm hun hút với màu sắc chì có trắng và đen, đứng nhìn vừa thú vị vừa suy tư thì có một anh chàng đứng kế bên cô, mặc vest và rất điển trai, thốt lên lời bình luận:
Con đường xa thẳm như một lời muốn nói với mọi người hãy đi về trước, tự do và khát khao tự do.
Lan Chi quay qua nhìn anh ta và cười:
Không ngờ anh cũng có những ý nghĩ đó, anh hiểu được ý nghĩa của bức tranh này à, hay anh còn nhìn thấy gì khác trong bức tranh này.
Anh cười hiền hòa nghĩ thầm:
Nó là tranh của tôi, làm sao không hiểu được.
Anh vẫn mỉm cười và nói:
Thế còn cô? Cô nghĩ sao. Cô là người muốn được tự do hay là người đang đi tìm tự do?
Lan Chi nhìn anh ta rồi nói:
Tôi à? Tôi cũng nghĩ như anh nhưng tôi còn có thể nhìn thấy bên trong bức tranh này chứa quá nhiều nỗi buồn, con đường rộng lớn nhưng lại cô đơn, muốn trốn chạy điều gì đó nhưng lại không thể.
Chà, hôm nay tôi lại gặp tri âm rồi. Cô tên gì?
Anh cứ gọi tôi là Janet cũng được, lúc còn ở Anh, tôi có tìm hiểu qua môn nghệ thuật này, và ba tôi cũng là một họa sĩ, tôi rất thích các bức tranh ở đây.
Nguyên Bảo vui tươi hẳn ra, trên nét mặt thể hiện niềm vui sướng, ánh mắt anh khá sáng nhưng đầy tâm sự. đây là lần đầu tiên anh ấy cười thoải mái với người lạ và với một cô gái như vậy, sửa cặp kính trắng lại và chìa tay ra để bắt tay với Lan Chi nhưng trong lòng Nguyên Bảo lại cảm thấy rất khó tả trong lòng có một chút xao động, một chút vấn vương hay là cảm giác khi gặp một tri âm:
Chào Janet, tôi là Vincent, rất vui và hạnh phúc khi cô đã đọc thấu được tranh của tôi.
Lan Chi ngạc nhiên, lấy tay che miệng và cười to lên, khiến Nguyên Bảo cũng bật cười:
Ôi trời ơi! Xin lỗi các bức tranh đều là của anh sao?
Vẻ ngạc nhiên của Lan Chi khiến cho chàng trai thích thú và cười sau đó thì câu chuyện của họ diễn ra một cách thú vị, họ đi dạo xung quanh triển lãm, họ tìm được tri âm hiểu được giá trị nghệ thuật của nhau và Vincent gật đầu:
Đúng vậy, tất cả là của tôi đã vẽ từ nhiều năm trước khi còn ở bên Anh. Thế ba cô ở đâu có thể cho tôi làm làm quen được không? Tôi nghĩ ba cô cũng là một họa sĩ lớn. Nếu gặp được ông thì biết đâu chúng tôi lại hợp nhau.
Lan Chi nhíu mày, và nói:
Xin lỗi! Tôi nghĩ tôi không tiện giới thiệu ba tôi bây giờ, khi nào thích hợp tôi sẽ giới thiệu cho anh. Tranh anh đẹp thật nhưng nhiều nỗi buồn và cô độc quá. Anh gặp vấn đề trong cuộc sống hay tình cảm à?
Vincent sọt tay vào túi quần cười nhẹ nhàng và rồi vội đưa tay vò đầu của mình:
Mỗi người điều có một nỗi niềm, chính mình trải qua thì mới thấu hiểu, à mà thôi đây là danh thiếp của tôi, khi nào cô có thời gian thì gọi tôi uống cafe tôi nghĩ chúng ta sẽ là bạn trong tương lai.
Cầm namecard lên nhìn và cười rồi chìa tay ra bắt tay và nhẹ nhàng nói:
Vâng nhất định rồi, cảm ơn anh. Rất vui gặp anh hôm nay.
Bắt tay cô gái và vui vẻ:
Tôi cũng vậy, nhưng tôi có việc rồi, hy vọng gặp lại nhau sớm. Chúng ta sẽ bàn tiếp về các loại hình nghệ thuật.
Vincent là chính là Nguyên Bảo anh bước đi nhưng lại suy nghĩ về cuộc gặp gỡ này, thấy rất thú vị và quan trọng là cô gái này hiểu được ý nghĩa tiềm tàng bên trong các bức tranh anh vẽ. Còn Lan Chi không thể tiết lộ rằng họa sĩ Quang Long là ba của mình vì cô sẽ bị phát hiện thân phận và lại càng không ngờ rằng đây chính là anh trai của người đã cứu mình người mà cô luôn muốn gặp lại để cảm ơn và thú vị hơn định mệnh lại khiến cho các cuộc gặp này sẽ sớm rơi vào bi kịch..
Tập đoàn Lý Gia cũng là một gia tộc giàu có và danh tiếng ở Sài Gòn, Phạm Huy Tường hiện là luật sư đại diện pháp lý của tập đoàn, anh đang ngồi suy tư xem tài liệu quyển sổ trên bàn bị rơi xuống đất khi anh với tay lấy tách cafe, anh vẫn có thói quen uống cafe vị đậm và không đường. Quyển sổ rơi ra tấm hình của anh và Lan Chi từ nhiều năm trước, cầm tấm hình mà anh nhớ lại hoàn cảnh của bảy năm trước.
Bảy năm trước,
Tại nhà của Huy Tường, anh đang ôm ấp và vuốt ve cô nhân tình nóng bỏng trên giường và tâm sự với cô nàng:
Em thật sự rất tuyệt, lại còn biết chiều lòng anh.
Cô nàng sờ mặt anh và cười:
Anh đúng là đồ đáng ghét, chỉ nói ngọt ngào chiều lòng em, còn vợ sắp cưới của anh thì sao.
Huy Tường cười:
Cô ta à! Mặc kệ đi. Cô ta là một chuyện khác.
Đúng lúc Lan Chi đi vô nhà nhẹ nhàng bước vô nhà, gặp người làm nhưng Lan Chi ra dấu xuỵt nhỏ tiếng, cô muốn tạo bất ngờ cho Huy Tường, và trên tay đang cầm món quà cho anh ta do cô đặt hàng ở Pháp về. Bước lên cầu thang gần đến phòng Huy Tường thì cô nghe tiếng động hì hục và những thanh âm nhạy cảm, những tiếng rên la của phụ nữ, cô rón rén đứng ngoài cửa và nghe được rằng:
Á, Anh đó nha từ từ, vợ sắp cưới của anh mà thấy anh như vậy chắc cô ta chết mất.
Đang nằm trên người cô gái mà nhìn cô ôm ấp vuốt ve:
Cô ta không đến đây giờ này đâu, anh không yêu cô ta, chỉ vì gia thế nhà cô ta nên anh mới đồng ý hôn sự và giả vờ yêu cô ta thôi.
Cô gái ôm cổ anh và nũng nịu:
Nhưng cô ta cũng xinh đẹp mà, nghe nói lại còn có thể trở thành người thừa kế của gia đình giàu có danh giá. Anh không tiếc à.
Chuyện đó anh biết, nhưng mà với anh em mới là người tuyệt vời, tiếp tục đi em đừng nói chuyện nữa.
Nè nè, khoan đã.
Sao nè!
Tiếng cười hả hê, hoan lạc, bên ngoài Lan Chi không kiềm chế được đẩy cửa vào.
Lan Chi xông vào ném món đồ xuống đất, Huy Tường hết hồn ôm mền, ngồi qua một bên và hỏi với giọng điệu run run:
Lan Chi sao em ở đây? Nghe anh giải thích một chút.
Im lặng và khóc.
Còn cô gái kia thì mỉm cười khiêu khích, Huy Tường nói thêm:
Lan Chi! Em nghe anh giải thích...tất cả do cô ta...là cô ta quyến rũ anh.
Cô gái kia quay qua la hét:
Cái đồ khốn kiếp nhà anh. Ai quyến rũ anh. Là anh tự van xin tôi, theo đuổi tôi nhé.
Lan Chi im lặng và nắm chặt tay lại, còn gì đau khổ hơn khi thấy người mình yêu lên giường với phụ nữ khác, cô mới tròn mười tám tuổi, cái tuổi yêu đương hoa mộng đó, bỗng chốc trái tim tan vỡ bởi đặt nhiều tình yêu cho người không xứng đáng này:
Hai người không cần nói gì nữa! Xin lỗi đã làm phiền hai người, hai người tiếp tục đi. Không cần giải thích với tôi. Tôi sẽ nói chuyện với anh sau.
Lan Chi chạy ra khỏi nhà và leo lên xe taxi về khu biệt thự nhà mình khóc bù lu bù loa lên. Và kể lại tất cả cho mẹ cô nghe. Tất nhiên khi mọi chuyện vỡ lẽ thì việc gì đến sẽ đến.
Hai ngày sau Huy Tường phải đến nhà Lan Chi gặp ông bà nội của Lan Chi theo sự sắp đặt của lão gia nhà họ Ngô và cùng đám vệ sĩ. Anh ta hoảng hồn định thanh minh cho hành động của mình nhưng còn giải thích được gì khi mà cô cháu gái yêu quý của họ bị tổn thương và tận mắt chứng kiến sự việc, kèm thêm có lời cáo buộc từ tình nhân của anh thì sao mà chối cãi hay ngụy biện. Thế là trước khi nói chuyện rõ ràng thì cũng bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi .
Lan Chi miệng cứng lòng mềm chạy ra can ngăn. Huy Tường mừng rỡ tưởng chừng như sẽ lại được người đẹp ra tay tương trợ mình:
Lan Chi, em cứu anh với.
Dừng lại, mọi người dừng lại.
Tiếng đấm đá vẫn thình thịch vô người Huy Tường. Ông Nội Lan Chi ra hiệu dừng lại.
Huy Tường lên tiếng:
Này! Nhà các người không nói lý lẽ gì hết vậy? Tôi đã xin lỗi rồi, đàn ông thì ra đường ăn chơi trước khi kết hôn là bình thường mà, các người lại dùng vũ lực với tôi, tôi là luật sư đấy, tôi sẽ kiện các người vì tội hành hung người khác.
Bà nội Lan Chi lên tiếng, mang cô gái kia ra đây:
Sao nào, cậu nhận ra ai đây không?
Sao cô ta lại ở đây?
Cậu muốn kiện chúng tôi à. Cậu thích thì làm đi. Tôi đang đợi ba cậu đến rồi tính một lần luôn.
Huy Tường cười khẩy, bên mép miệng còn đọng chút máu, Lan Chi đứng đó cũng cảm thấy lo lắng, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ và quay về với Huy Tường nữa:
Nhà Họ Ngô đúng như lời đồn, tôi cũng không cần giải thích gì, tôi muốn hủy hôn ước.
Ba của Huy Tường vội vàng bước vào trong, ông Phạm đến lên tiếng:
Cái thằng quỷ này, mày vừa nói gì vậy chuyện hôn nhân đại sự. Ai cho mày cái quyền tự quyết.
Ba, ba xem họ đánh con ra nông nỗi này. Con nhịn hết nổi rồi! Con muốn hủy hôn.
Là do mày có lỗi trước con ạ, nếu mày không tằng tịu với đứa con gái hư đốn này thì sự việc đâu có nghiêm trọng như vậy đâu.
Cô gái kia lên tiếng:
Ai hư đốn chứ! Tôi không liên quan đến các người, thả tôi ra.
Ông Quang Đại ngồi uống trà bình thản, ba của Huy Tường lên tiếng:
Về chuyện hôn ước, tôi mong ông suy nghĩ lại.
Bà Lan Hương lên tiếng với vẻ bực dọc:
Tôi nghĩ sẽ không có hôn ước nào ở đây đâu, tôi không thể chấp nhận chuyện này, con bé nhà tôi cũng sẽ như vậy đúng không Lan Chi?.
Lan Chi vừa khóc vừa đứng trên cầu thang dõng dạc tuyên bố:
Con sẽ không lấy anh ta đâu con không muốn lấy một người phản bội về làm chồng và không muốn nhìn thấy anh ta nữa.
Huy Tường đứng bật dậy chùi mép miệng đầy máu của mình và dở giọng khốn nạn của mình ra nói với Lan Chi:
Cảm ơn cô, Cô tưởng tôi muốn lấy cô lắm à, nếu cô không phải là cháu gái họ Ngô, và là tiểu thư nhà giàu, thì còn lâu tôi mới để mắt tới. Tôi chịu đựng cô và sự chèn ép của gia đình cô cũng lâu rồi. Hủy thì hủy, sợ gì chứ.
Ông Quang Đại lên tiếng với giọng trầm bổng của một bậc tiền bối:
Gia đình của cậu nên về đúng nơi cần về, đến từ đâu thì về đó. Ở đây e rằng sẽ không chào đón cậu, hai tuần nữa tôi không muốn thấy bất cứ dấu vết nào của cậu và Phạm Gia ở đây nếu không thì hậu quả tự gánh lấy.
Ông Bà Nội Lan Chi đứng dậy và đi ra ngoài.
Ba của Phạm Huy Tường đứng lên, trong lòng bối rối đầy sự sợ hãi, xưa nay gia đình họ Ngô nói là làm, lần này thằng con trai của ông khiến ông quá thất vọng và chính bản thân ông cũng không thể nào ở lại được nên đành chào ông Quang Đại rồi dìu đứa con ra về. Lan Chi đứng trên cầu thang khóc ròng rã rồi chạy lên phòng. Trái tim bị tổn thương trầm trọng, lúc này vì quá yêu mà khóc đến ngất đi.
Hai tuần sau đúng thật là gia đình Phạm Gia đã chuyển về Sài Gòn sinh sống cho đến bây giờ. Trở lại thực tại, anh ta nhìn hình và nói thầm:
Không biết bây giờ cô ấy có còn hận mình không nữa. Tại sao lúc đó mình lại nông nỗi như vậy chứ nhỉ. Sự thật là lúc đó anh cũng có tình cảm với em, nhưng mà nhiều thứ cám dỗ anh không thể kiềm chế. Nếu được gặp lại thì anh mong em tha thứ cho anh. Không biết giờ em có người mới chưa nhỉ?
Huy Tường là người có đủ tật xấu trên người vừa háo sắc ham tài lại vừa mê đắm canh bạc đỏ đen. Anh cũng là một luật sư rất giỏi, cũng có chút tài hoa đi lừa con gái, chơi đàn piano rất hay cũng vì điều đó mà Lan Chi một thời yêu anh cuồng dại, anh cũng là một người có gia thế cháu đích tôn của dòng họ Phạm nên được thừa hưởng tất cả gia sản. Ba anh đã mất vào một năm trước nên anh càng rơi vào cuộc sống lạc lối, bất mãn hơn. Đôi lúc cũng có một sự ăn năn nhưng rồi anh là người của tự do phóng khoáng, phong tình khoái lạc thì tất nhiên vẫn ngựa quen đường cũ không hề đổi thay.
Phòng làm việc của Bách Lâm cũng được bày trí rất gọn gàng có bộ sofa ngồi nhìn ra ngoài trời, anh đang trầm ngâm suy nghĩ, bên ngoài có một người đang đi qua các phòng ban kiểm tra xem xét người đó chính là Quang Tuấn hiện tại làm trợ lý của Bách Lâm, Quang Tuấn cũng lại là bạn thời đại học của Bách Lâm, hai người giúp đỡ nhau, gắn bó nhau Bách Lâm thành lập công ty cũng có sự giúp đỡ của Quang Tuấn, cả hai đều có mục tiêu chung đó là mục tiêu kiếm tiền, và cả hai cũng không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, anh mặc vest xám chỉnh chu, gõ cửa bước vào phòng, hỏi chuyện nhẹ nhàng vì thấy Bách Lâm đang nhìn xa xăm:
Bách Lâm, anh có chuyện gì à, sao trông anh có vẻ suy tư thế.
Đó! đó! Chính là thái độ này đã bán đứng anh, đây là biểu thị của người đang yêu nè! Anh đang lo lắng cho cô nàng, em còn biết anh đang để cô ta ở trong nhà anh.
Như trúng được tim mình, Bách Lâm phản ứng phủ định tình cảm cũng như mối quan hệ với Lan Chi bắt đầu giải thích:
Cậu…Thật là! Đó không phải là theo đuổi vì tình yêu.
Quang Tuấn cười:
Thôi được rồi em hiểu. Nhưng anh định làm thế nào với cô ta? Xưa nay anh nói phụ nữ chỉ gây phiền phức mà.
Bách Lâm cười sơ cằm và nói:
Cô ta chỉ là một con cờ của tôi và đúng là tôi cũng có quan tâm cô ta, nhưng không như cậu nghĩ đâu.
Quang Tuấn lắc đầu chậc lưỡi:
Không xong cho sếp tôi rồi. Không lẽ anh muốn làm rể nhà họ Ngô thật à?
Bách Lâm lắc đầu:
Không phải, cô ta đang bỏ nhà ra đi, đây là một điểm mấu chốt, đằng sau cô ta còn có một âm mưu khác, mà âm mưu này sẽ giúp cho chúng ta ngồi không cũng có lợi ích đó, cậu kiên nhẫn một chút đi.
Anh cũng có trong âm mưu đó. Nhưng đó là âm mưu gì? Em giúp gì được cho anh?
Không sao đâu, đến lúc cần tôi sẽ nói cho câu.
Bách Lâm im lặng và suy nghĩ. Quang Tuấn nói nhẹ nhàng:
Em mong đúng như anh nói, em mong anh đừng quên mất mục đích ban đầu của mình. Anh phấn đấu nhiều như vậy, đừng quên những gì chúng ta đã hứa. Chúng ta khó khăn lắm mới được như ngày hôm nay.
Bách Lâm gạt ngang:
Cậu đừng nghĩ lung tung, như chính cậu nói phụ nữ chỉ mang lại phiền phức mà phụ nữ như cô ta càng phiền phức hơn.
Em nghĩ anh đang nghĩ một đằng làm một nẻo đấy.
Cậu sai rồi Tập đoàn họ Ngô không dễ gì cho cậu thâu tóm hay khống chế, hiện tại cô ấy chưa phải là người thừa kế hoặc chúng ta chưa có các quân cờ có lợi, chỉ mình cô ta thì chưa được. Nên tôi chưa thể tiến hành kế hoạch được. Tôi sẽ làm theo từng bước một, cậu phải giúp tôi.
Anh định làm gì tiếp theo? Chúng ta sẽ bán thông tin cho những kẻ liên quan và thành lập lòng tin à?
Chưa, hiện tại thì chưa phải lúc, chơi trò chơi mèo vờn chuột một thời gian đã, phải để cô ta tuyệt đối tin tưởng tôi rồi lúc đó sẽ tính nước cờ tiếp theo.
Quang Tuấn ngồi uống trà và trầm ngâm, anh biết Bách Lâm chỉ là đang che giấu anh về cảm xúc thật sự thôi, thở dài và uống ngụm trà đắng:
Bách Lâm, hy vọng là em không nghĩ đúng. Hy vọng là em sai. Anh ngày càng lún sâu vào chuyện này thì e rằng anh sẽ là người chịu thiệt.
Bách Lâm cũng ngồi lướt ipad xem tin tức, thì thấy bài báo lá cải một cuộc đào hôn ngoạn mục của một hotgirl miền tây và thiếu gia đồng tính. Quang Tuấn bình luận:
Báo lá cải viết thật sự rất thô thiển.
Đọc là biết nói đến Lan Chi. Bách Lâm lại cố gắng che dấu cảm xúc của chính mình, đó là một cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời, có thật sự là chưa yêu? Có thật sự là không yêu, và thật sự Lan Chi chỉ là con cờ thôi sao? Đôi lúc anh chỉ muốn lợi dụng sự ngây thơ của Lan Chi để đạt mục đích nhưng khi gặp Lan Chi thì anh lại chỉ muốn yêu thương, chỉ muốn lo lắng cho cô vô điều kiện, anh phát cuồng lên nếu không gặp được cô lại còn vô cùng lo lắng đến nỗi không thể giữ được bình tĩnh khi cô có chuyện không hay, như vậy là yêu hay không yêu, Bách Lâm cứ tiếp tục giả dối với người ngoài và giả dối với chính mình. Anh yêu cô gái ấy ư? không trăm vạn lần không thể yêu.
Một buổi sáng trời trong, nhưng trời Sài Gòn thì đầy nắng sớm chiếu rọi qua các tán cây Trúc Ngọc thong thả đi vào sở ngoại vụ thành phố với dáng vẻ rất tự tin, hôm nay cô mặc áo blazer màu hồng pastel bên trong là sơ mi đen và quần tây màu trắng, trong cô thanh lịch và xinh đẹp sắc sảo, vừa bước vào thì gặp một bác giám đốc sở, Trúc Ngọc trình diện:
Cháu chào bác ạ.
Chào cháu, cháu là Trúc Ngọc thông dịch viên mới và kiêm thư ký cho bác phải không?
Dạ đúng rồi ạ. Trúc Ngọc gật đầu vẻ tươi tắn.
Vị giám đốc lạnh lùng bảo cô:
Chiều nay sẽ tiếp một đoàn đại biểu từ Nhật Bản, cháu chuẩn bị đi.
Trúc Ngọc gật đầu và hỏi :
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!