Tưởng Ly biết ngay là hắn không nói được câu gì tốt đẹp hết nhưng ông bà ta có câu "người dưới mái hiên phải cúi đầu" nên cô ngậm miệng, giả vờ không nghe thấy.
Tống Nam thấy cô tiếp tục yên lặng liền đi đến bên giường ngồi xuống, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô.
"Anh còn chuyện gì muốn nói nữa không?"
Thấy Tống Nam hình như không có ý định rời đi, cô ngập ngừng lên tiếng.
Tống Nam nhìn một lượt quanh phòng, gần như không khác biệt mấy so với lúc đầu: "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Tại sao cô lại trở nên nhút nhát ư? Cô vốn dĩ là như vậy mà.
Hơn nữa cô cũng chỉ là sinh viên chưa ra trường, đối mặt với người bề ngoài tươi cười nhưng trong lòng nhiều tính toán như Tống Nam không sợ mới lạ.
"Chắc tại sau lần ngã cầu thang, tôi..
tôi thấy mình cần thay đổi.."
"Ngã cầu thang" đã trở thành cái cớ quốc dân của cô mỗi khi có ai đó thắc mắc về việc tính tình cô khác xa so với trước đây.
"Tưởng Ly, tôi biết cô đang suy tính điều gì." Hắn đứng dậy tiến về phía cô.
Gương mặt đào hoa ấy nở một nụ cười ấm áp nhưng không hiểu sao cô lại thấy ớn lạnh toàn thân.
Tưởng Ly theo phản xạ lùi về sau.
"Dù gì chúng ta cũng đã kết hôn, tôi không muốn làm người chồng hữu danh vô thực.
Tôi cho cô một cơ hội, nếu cô chủ động tôi sẽ chấp nhận quên đi Thời Oanh."
Tống Nam vừa nói vừa áp sát, thoắt cái đã dồn Tưởng Ly đến chân tường.
Ánh mắt hắn trìu mến, còn cầm tay cô một cách tình cảm ép cô ngước mắt nhìn.
Nếu Tưởng Ly không thấy dáng vẻ hắn ấn cô vào bồn tắm, mặc kệ phản kháng muốn tổn thương cô thì chắc có lẽ đã lún sâu trong sự ngọt ngào này rồi.
Cô tránh đi, cố gắng thoát khỏi vòng vây ngột ngạt này: "Anh nói gì tôi không hiểu.
Chủ động gì chứ? Tôi cũng không cản trở anh với tình đầu của mình mà."
Rõ ràng là một câu đầy tính đồng cảm nhưng lọt vào tai hắn lại giống như lời ghen tuông, nũng nịu.
Tống Nam đè nén cảm giác ghê tởm xuống: "Em nói linh tinh gì vậy chứ.
Em không cần học theo dáng vẻ của Thời Oanh, anh thích em của trước đây hơn."
Nói rồi hắn muốn đặt một nụ hôn lên đôi môi hồng hào kia nhưng Tưởng Ly nhanh nhẹn nghiêng đầu né tránh.
Nụ hôn cứ thế rơi xuống hõm vai, lướt đến xương quai xanh mềm mại.
Tưởng Ly ở nhà ăn mặc khá đơn giản.
Cô mặc chiếc váy ngủ với cổ áo mở rộng, khéo khoe xương quai xanh xinh đẹp, lộ ra vùng da trắng trẻo mịn màng.
Cô vốn cảm thấy chiếc váy không tệ nhưng giây phút này bắt đầu hối hận, ăn mặc như thế quả là hời cho "con sói" Tống Nam này.
"Anh bỏ tôi ra.
Anh lên cơn điên gì thế!"
Cô dùng hết sức lực muốn đẩy Tống Nam ra khỏi người mình nhưng hắn nặng như tượng, đẩy cỡ nào cũng không xê dịch.
Bạn đang đọc bộ truyện Dưới Những Dặm Mưa Sa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dưới Những Dặm Mưa Sa, truyện Dưới Những Dặm Mưa Sa , đọc truyện Dưới Những Dặm Mưa Sa full , Dưới Những Dặm Mưa Sa full , Dưới Những Dặm Mưa Sa chương mới