Editor: Thanh Việt
Sau khi trở về, Tiên Y cởi vòng tay bỏ vào trong hộp, tìm một nơi ổn thoả để cất. Đây là đồ Hàn di nương mang đến, sao biết đã có bao nhiêu người từng thấy, nếu bên ngoài truyền tin đi thì nàng sợ mình và Trần ma ma sẽ gặp phiền toái. Nhưng cũng may từ khi Tiên Y và Kim Phong Hoa lừa gạt Hàn di nương xong thì bệnh tình của bà tốt hơn lúc trước một chút, tuy vẫn bệnh nặng nhưng không có chuyển biến xấu. Đây vốn là chuyện tốt, chỉ tiếc Kim Phong Hoa cứ nghĩ là Hàn di nương thích gặp Tiên Y nên luôn thừa dịp buổi tối đưa nàng đi gặp bà ấy. Tiên Y không thể phản bác, chỉ có thể nhận mệnh. Nhưng qua một thời gian dài, Tiên Y cảm giác Hàn di nương đã cảm thấy Kim Phong Hoa không giống bình thường, ít ra không có thiếu gia nhà ai đêm khuya có thể đưa một nha đầu trong chính phòng đến viện di nương.
Đây đều là chuyện của Kim Phong Hoa, Tiên Y cũng lười để ý. Nhưng ban ngày làm việc ban đêm còn không được ngủ yên ổn kết quả là cả ngày mê man, chờ đến khi nàng phục hồi tinh thần lại phát hiện thời gian mẫu thân hầu hạ trước mặt Đại phu nhân ngày càng ngắn, thời gian của Tằng ma ma lại ngày càng dài. Ngoài Thu Cảnh vẫn như cũ ra, Đại phu nhân tự dưng lại sủng ái nha đầu Lộ Song luôn phạm sai lầm, ngược lại lại lạnh lùng với Vân Song trước kia luôn được xem trọng.
“Nương, con sắp có tẩu tẩu* sao?” Kim Xảo Chân là ấu nữ của Đại phu nhân, lúc này còn nhỏ tuổi, nàng ta ngồi đong đưa chân ở trên ghế rất không có quy củ, để Đại phu nhân đút điểm tâm cho. Còn Đại phu nhân vẫn luôn có mắt không tròng, càng sủng nàng ta đến không có bộ dạng của tiểu thư.
*Tẩu tẩu (tẩu tử): chị dâu
“Đại ca ca con sắp đón dâu để có thêm một người đến yêu thương Chân Nhi, Chân Nhi có vui không?” Ngoài hai nhi tử là Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, Đại phu nhân còn có hai nữ nhi Đại cô nương và Tam cô nương. Trước đó vài ngày Đại cô nương xảy ra chuyện, vì thế Đại phu nhân càng thêm yêu thương tiểu nữ nhi vẫn còn ở bên người, gần như cả ngày đều mang theo. Tuy Trần ma ma từng khuyên nhưng rõ ràng bây giờ Đại phu nhân không nghe lọt lời khuyên của bà.
“Vậy nếu nàng ta không yêu thương con, con có thể cho người đánh nàng ta vài gậy được không?” Kim Xảo Chân còn nhỏ tuổi đã hoành hành bá đạo, từng vì muốn đánh lên mặt Nhị cô nương mà đặc biệt sai nha đầu thiếp thân của Nhị cô nương sang hầu hạ, kết quả lúc trở về nha đầu kia bị đánh như mất nửa cái mạng. Chuyện này bị một tay Đại phu nhân đè xuống, nhưng Trần ma ma biết nên Tiên Y cũng biết, nàng luôn cố gắng tránh xa cô nương còn nhỏ tuổi nhưng lại độc ác tàn nhẫn này,.
Mặt Đại phu nhân cứng đờ, định quát lớn nhưng vẫn phải ôn nhu nói: “Đó là tẩu tử con, là trưởng bối của con, con không thể đối xử như với nha đầu.”
“Không phải nương từng nói nàng ta gả cho đại ca chính là người của đại ca sao? Nếu nàng ta bắt nạt con thì làm sao bây giờ?” Kim Xảo Chân không có một chút hảo cảm với nữ nhân sắp chiếm ca ca của mình, đối với nàng ta mà nói, cha mẹ huynh tỷ đều là của mình, những người khác sớm nên biến mất, đặc biệt là những đứa con trắc thất di nương kia.
“Không sao nếu, nàng ta dám khi dễ con, con nói cho nương nghe, nương là trưởng bối của nàng ta, tất sẽ có thể trấn áp nàng ta.” Đại phu nhân vừa thấy nữ nhi chu cái miệng nhỏ lên liền nhịn không được che chở, nói. Trần ma ma đứng bên hầu hạ nhíu mi, nhưng vẫn không nói gì, bà đã khác ngày xưa, sợ là nếu mở miệng sẽ càng tăng khoảng cách với Đại phu nhân.
Hai mẹ con đang nói chuyện, Tằng ma ma đi từ bên ngoài vào, mới hơn một tháng Tằng ma ma đã có bạc thoa châu truỵ*, một thân váy áo cũ sợ là đã sớm bị vứt xuống đáy hòm. Tằng ma ma nhìn Trần ma ma ở trước mặt, thấy bà ấy đang ở một bên hầu hạ, khoé mắt liền lóe lên một tia chế nhạo, sau đó bộ mặt lấy lòng đi qua hành lễ nói: “Trong trù phòng phái người tới nói sợ tháng này không đủ đồ bổ.”
*Bạc thoa châu truỵ: trâm bạc và dây chuyền có mặt hạt.
“Sao có thể?” Đại phu nhân ngẩng đầu, không vui nói: “Trước kia mỗi tháng đều sẽ dư, sao đến tháng nay lại thiếu, chẳng lẽ có người tham ô?”
Tằng ma ma nói nhanh: “Nô tỳ cảm thấy bọn chúng không dám đâu, bây giờ Tào di nương có thai, Hàn di nương cũng đang có bệnh, rốt cuộc…”
“Đều là mấy thứ làm phá sản!” Nhắc tới các di nương, tâm Đại phu nhân liền không thoải mái, không nóng không lạnh nhìn Trần ma ma nói: “Trong phủ đều do ngươi quản, mắt ngươi nhìn thấy chưa?”
Lời này cũng rất khó xử, chìa khoá và quyền hành đều do Trần ma ma quản, nhưng Đại phu nhân vẫn là người cầm trịch, sổ sách trong phủ cũng do Đại phu nhân quản, dù phía dưới có người ăn trộm, tham ô cũng chỉ là số ít. Vốn không phải không có chuyện đồ bổ bị thiếu, chỉ là trước kia Tào di nương vừa vào phủ, Hàn di nương lại không được sủng ái, cắt bớt một chút là xong, chuyện này cũng giải quyết dễ dàng, ai cũng có phần. Dù Tào di nương mang thai nhưng cũng đã bỏ thêm phần rồi, nếu Tào di nương muốn thêm nữa phải tự bỏ bạc ra, không gì không giải quyết được. Nhưng Đại phu nhân vẫn không hài lòng, một phần do ngày thường được Trần ma ma khuyên bảo mới không làm quá mức với mấy thiếp thất kia.
Trần ma ma không biết vì sao dạo gần đây Đại phu nhân không thích mình, hay do Đại phu nhân bởi vì oán hận vì cách xử lý mấy thiếp thất kia của bà? Trong lòng bà khó tránh chua xót, Trần ma ma là do một tay Trần phu nhân đào tạo, đặc biệt chuẩn bị vì nữ nhi xuất giá, cho nên mỗi một lời nói hay hành động đều do Trần phu nhân dạy dỗ. Bà sợ để nữ nhi hay hành động theo cảm xúc này gả qua phu gia sẽ gây họa, để các thiếp thất khác chê cười. Mười mấy năm trước vốn vẫn tốt, dù sao lúc đó Đại phu nhân còn nhỏ, cũng chiếu cố người được nhà thân mẫu đưa qua, nhưng ai ngờ tuổi càng lớn tính cách bà ta lại càng nóng nảy, như muốn phát tiết hết những gì đã từng nhịn ra.
Bạn đang đọc bộ truyện Duyên Làm Phu Quân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Duyên Làm Phu Quân, truyện Duyên Làm Phu Quân , đọc truyện Duyên Làm Phu Quân full , Duyên Làm Phu Quân full , Duyên Làm Phu Quân chương mới