Ngồi trên xe ngựa, Tiên Y vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt, nàng không ngờ mình thật sự có thể nghênh ngang rời khỏi Kim phủ, sau đó cùng Kim Phong Hoa rời xa chốn thành thị này. Ngại quy củ, Tiên Y chỉ cẩn thận kéo một góc màn xe ngựa lên, trên đường có người qua lại, hàng quán thoạt nhìn rất chân thật, như là hai thế giới khác biệt với Kim phủ. Nàng buông góc bức màn xuống, những ồn ào náo động bên ngoài thoáng chốc đã bị ngăn cách, nàng dựa vào vách xe ngựa hít thật sâu một hơi, nếu đã quyết định rồi, dù làm đến kéo căng da đầu cũng phải làm tiếp.
Kim Phong Hoa để Tiên Y ngồi ở đối diện, nghĩ cũng biết Kim phủ không thể cho Kim Phong Hoa mang nhiều nô bộc, ngoài gã sai vặt bên người hắn thì cũng chỉ có một mình Tiên Y đi theo hắn. Còn Bàn Đào chờ bọn Kim Phong Hoa đi rồi sẽ phải đi nơi khác trong phủ nhận việc, không ai sẽ vì một di nương chết đi mà phí công nuôi dưỡng một nha đầu. Cho nên một đường đi này mọi việc ăn, mặc, ở, đi sợ sẽ chỉ có tự thân Tiên Y lo liệu hết.
“Ngươi không mang theo Bàn Đào sao?” Ngay từ đầu Tiên Y còn nghĩ Bàn Đào sẽ đi chung, ai ngờ Kim Phong Hoa không nói hai lời liền để người ở lại. Tuy rằng ngoài mặt với Bàn Đào lấy cớ là Đại phu nhân không đồng ý, nhưng Kim Phong Hoa là người thế nào, người khác có thể không biết nhưng chẳng lẽ nàng còn không hiểu? Mang một tiểu nha đầu đi mà thôi, Kim Phong Hoa động một ngón tay là có thể đưa người đi cùng, càng miễn nói Bàn Đào đã một lòng hầu hạ Hàn di nương lâu vậy rồi.
Kim Phong Hoa đang cầm quyển sách đọc, mí mắt cũng không nâng, chỉ bình đạm nói: “Bên cạnh ta không cần người có tâm quá lớn.”
Nhàn nhạt không có cảm xúc, nhưng khi bay vào lỗ tai Tiên Y lại làm nàng thấy từng trận lạnh lẽo trên người. Nàng cứ tưởng Kim Phong Hoa không thèm để ý, lại không ngờ người người bên cạnh hắn đều ở trong mắt của hắn, dù một chút tâm tư nhỏ cũng không gạt được đôi mắt đó. Tiên Y hơi rụt người, dáng ngồi cũng càng thêm quy củ, những ý nghĩ từng thoáng lóe qua đầu được hay không được cũng đều bị chôn chặt, sâu trong đáy lòng nàng, nàng hận không thể để những ý niệm đó chưa từng xuất hiện.
Kim Phong Hoa làm bộ nhìn sách như không để ý, khóe miệng hắn lại xuất hiện một đường cong nhạt.
Lâm Thanh nằm ở phía tây Phái quốc, nếu ngồi xe ngựa rời khỏi kinh đô cũng phải mất thời gian khoảng nửa tháng, trên đường không biết phải qua bao nhiêu trạm dịch để nghỉ ngơi hoặc đổi ngựa. Tiên Y sớm biết đi đường sẽ nhàm chán nên đã thủ sẵn vài cuốn tạp thư và mấy món đồ chơi dân gian nho nhỏ, sau khi được Kim Phong Hoa đồng ý mới mở tạp thư ra, nhưng đột nhiên xe ngựa lại chậm rãi dừng lại. Nàng cảm thấy kỳ quái liền ngẩng đầu nhưng không dám hỏi nhiều một câu.
Xe ngựa dừng lại, bên ngoài có người tới gõ cửa, Kim Phong Hoa chỉ ngồi bên trong ừ một tiếng, người bên ngoài liền mở cửa xe ra. Tiên Y trộm liếc mắt một cái, một người mặc đồ người hầu của Kim gia, xem ra chỉ là quản xe ngựa linh tinh, nhưng Tiên Y tin tưởng, lúc nàng ở Kim phủ chưa bao giờ gặp người này.
“Thiếu gia, tới tiền trang rồi.” Người nọ đứng bên ngoài chắp tay nói.
Kim Phong Hoa cũng không động đậy gì nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Đi thôi, ngươi không phải để một số đồ gì đó ở tiền trang sao?”
Tiên Y vội vàng móc ấn giám và công văn từ tay áo ra giao cho người đang đứng bên ngoài, rất nhanh người đó đã đưa Tiên Y số vàng bạc nàng gửi, không thiếu cái gì hết. Đợi cho xe ngựa tiếp tục chậm rãi đi tiếp, Tiên Y mới ôm tay nải đó, ngây ngốc hỏi: “Chúng ta dừng lại nửa đường như vậy, Kim gia có thể biết không?”
Kim Phong Hoa ngay cả ánh mắt cũng lười cho nàng, hắn buông quyển sách, nằm xuống, dùng lưng đối mặt với Tiên Y.
Tiên Y xấu hổ, phục hồi tinh thần xong nàng cũng thấy vấn đề mình đưa ra thật ngu xuẩn, lấy năng lực của Kim Phong Hoa, đừng nói là lấy đồ gì trong tiền trang, cho dù nửa đường ăn cướp cũng không có vấn đề gì. Nàng tự nhiên bị phân tâm nên quên mất, xem ra trong tiềm thức của nàng vẫn luôn nguyện ý rời khỏi Kim phủ, không bao giờ muốn trở về nữa.
Một đường đi về phía tây, rời khỏi kinh thành đến được trạm dịch thứ nhất thì trời cũng đã tối, bởi vì hành lí của Kim Phong Hoa và Tiên Y không nhiều lắm, quan tài của Hàn di nương đã gửi tạm ở đạo quan phụ cận nên Tiên Y không cần dừng lại mà đi lên lầu trên. Sáng hôm nay Kim Phong Hoa đã phái người đến đây thuê hai gian phòng thượng hạng, trước tiên Tiên Y đến cửa phòng Kim Phong Hoa nói hai câu, sau đó mới về lại phòng của mình. Trong phòng đã có người thắp đèn dầu, tuy bên ngoài tối tăm nhưng trong phòng lại sáng trưng một mảnh. Tiên Y một thân mệt mỏi, vừa định lấy chén nước uống, nhưng nhấc mắt đã thấy một người đang đứng gần cửa sổ. Đầu tiên nàng bị giật mình suýt nữa kêu ra tiếng, lúc sau hốc mắt đỏ ủng, chạy nhanh qua ôm chặt người đó, sau đó nhỏ giọng khóc nức nở.
“Nương!”
Trần ma ma nhìn thấy nữ nhi cũng phá lệ cảm khái, lúc trước gặp nạn, trong nháy mắt bà đã nghĩ chắc sẽ cùng nữ nhi âm dương cách biệt, lại không ngờ mẫu nữ hai người còn có ngày gặp lại.
“Đừng khóc đừng khóc!” Trần ma ma dùng khăn lau khóe mắt giúp Tiên Y, cười nói.
“Nương, sao người lại tới đây được?” Tiên Y khóc xong mới cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, tuổi của kiếp trước và kiếp này cũng không còn nhỏ nữa, ai ngờ bây giờ lại giống như tiểu muội yếu mềm, kích động một cái đã khóc, cho nên nàng đành ho khan một tiếng, tìm đề tài để giấu đi.
Trần ma ma đương nhiên sẽ không cười nữ nhi của mình, bà lôi kéo tay con ngồi bên cạnh bàn, trả lời: “Là Tam thiếu gia phái người đưa ta đến đây, nói là con sẽ đến Lâm Thanh cùng Tam thiếu gia một thời gian, nên trước khi đi thì tranh thủ gặp mặt một lần.”
“Nương… Người hiện tại có khoẻ không?” Tiên Y không biết Kim Phong Hoa làm sao đưa mẫu thân nàng đến, đành hàm hồ hỏi.
“Tốt, sao lại không tốt được.” Trần ma ma nói, rồi kéo tay con gái, quan sát một hồi lâu, cười nói: “Quả nhiên nữ nhi lớn rồi, hiện tại đã sắp phải gả đi rồi.”
“Nương?” Tiên Y không phải là thẹn thùng gì, chỉ là không ngờ được đến cả chuyện này Kim Phong Hoa cũng nói cho mẫu thân nàng biết.
“Nương biết, phu nhân coi thường nương, cho nên dù nương trở về cũng không có gì tốt cả. Chi bằng giống như bây giờ, cho nương một cái thôn trang, sống một cách tự tại, hàng xóm láng giềng lại đều là người tốt, nương hiện tại cũng đã trở thành bà địa chủ có người hầu hạ rồi.” Không có nơi nào Phái quốc nhạc mẫu và hiền tế lại ở cùng nhau cả, Trần ma ma vốn nghĩ sẽ gả nữ nhi ở trong Kim phủ, bà cũng có thể dưỡng lão trong Kim phủ, không gây phiền toái gì cho con. Nhưng bây giờ như vậy cũng tốt, đặc biệt là thôn trang này vốn là do tổ phụ bà để lại, nơi nơi đều có cảm giác quen thuộc.
Tiên Y càng thêm nghi ngờ, nghe xong lời này mới hiểu được, thì ra Trần ma ma cứ nghĩ rằng Đại phu nhân vin lý do này để không cho bà hồi phủ, còn đưa cho mẫu thân khế ước bán mình của bà và khế đất thôn trang đó để tiễn bà đi. Trần ma ma cứ nghĩ đây là bồi thường của Trần gia đối với bà, lấy tính tình của Trần ma ma, nếu gia chủ đã như vậy thì bà cũng sẽ không quay về chứng thực, chỉ tạ ơn ân điển trong lòng rồi tới sống nơi thôn trang xa xôi này, lại không hề biết thôn trang này đã bị Trần gia bán đi mấy năm trước, khế đất hiện tại đã được Kim Phong Hoa lấy về.
“Tuy rằng phu nhân không cần ta, nhưng cũng coi như đã cho con một phần thể diện, mặc dù Tam thiếu gia là con trắc thất, nhưng con cũng chỉ là một nha đầu, Dù Phái quốc ta cho coi con dòng thứ thấp hèn nhưng cũng cao hơn nô bộc. Chờ đến khi con được bỏ nô tịch sẽ gả cho người, nương cũng không còn có cái gì cần lo lắng nữa. Chờ hai con trở về Kim phủ thành thân, Tam thiếu gia lại là người tính tình mềm mỏng, phu nhân sẽ vì phân lượng của nương mà khoan dung cho các con vài phần. Hơn nữa Đại thiếu phu nhân rất nhanh sẽ vào phủ, các conđược phân ra ngoài cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ là…” Trần ma ma như có vài phần rối rắm, tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau này vẫn là nên tránh xuất hiện trước mặt các thiếu gia khác, tự đóng cửa mà sinh hoạt.”
Tiên Y biết mẫu thân rất rõ phẩm hạnh Đại thiếu gia thế nào, liền gật đầu, chuyện tới bây giờ, Hàn di nương đã định ra hôn sự này, ngay cả mẫu thân có suy nghĩ gì cũng không đổi được, chỉ cần Kim Phong Hoa muốn cưới, bà không thể cự tuyệt.
“Đúng rồi, nương, người chờ con một chút.” Tiên Y đột nhiên đứng lên, đưa nữ trang vàng bạc ngọc ngà lấy từ tiền trang tới trước mặt mẫu thân, cười nói: “Đây là của nương, nương lấy đi.”
Nhưng Trần ma ma lại đẩy bọc đồ về lại, lắc đầu nói: “Con là nữ nhi của ta, tuy nô tài gả cho chủ tử không có của hồi môn nhiều nhặn gì, nhưng hôm nay nương đã là lương tịch*, sao lại không thể chuẩn bị được của hồi môn cho nữ nhi? Huống hồ Đại phu nhân không chỉ cho nương một cái thôn trang mà còn có ít tiền dưỡng lão, đó chính là những thứ nương chuẩn bị cho con.”
Hai người đẩy tới đẩy lui một hồi, cuối cùng Tiên Y vẫn không thắng nổi sự kiên trì của mẫu thân nên đành lấy đồ lại, nhưng nàng cũng biết rõ căn bản Đại phu nhân không cho mẫu thân tiền dưỡng lão gì cả, vậy số tiền kia khẳng định chính là Kim Phong Hoa tự bỏ túi ra đưa. Nhất thời, nàng cảm thấy không thể nói nên lời cái cảm giác trong lòng mình lúc này.
Một đêm, Tiên Y và mẫu thân nằm trên một chiếc giường, vào một đêm ngủ chung đó dường như mẫu thân nàng đã cố gắng nói hết những thứ cần thiết trước khi nữ nhi xuất giá và bà cũng dạy dỗ một chút đạo lý phu thê. Tiên Y hiểu, mẫu thân nàng thật sự nghĩ Đại phu nhân đã cứu mình, sau đó cho bà dưỡng lão, cho nên lúc này dạy dỗ nàng cẩn thận một chút, bởi vì khi nàng thành thân, Trần ma ma đã từng làm hạ nhân không thể xuất hiện ở hôn lễ của Tiên Y trong Kim phủ.
Trong một khoảnh khắc, Tiên Y hiểu mẫu thân không phải là người không gì không làm được, chẳng qua bà chỉ là một phụ nhân thâm trạch, nhưng tiếc rằng có thể nữ nhi của bà cả đời này không thể về lại Kim gia được nữa.
Hôm sau, Trần ma ma đứng cùng nha đầu của bà, nhìn nữ nhi lên xe ngựa, chậm rãi rời khỏi trạm dịch. Có lẽ trong lòng bà, nữ nhi không những không phải làm thiếp mà còn được làm chủ tử, chỉ sợ đó chính là nơi ở tốt nhất.
Mãi đến lúc không thể nhìn thấy mẫu thân nữa, Tiên Y mới tựa vào gối mềm thở dài. Dù trước kia như thế nào, bây giờ nàng vẫn vô cùng cảm kích Kim Phong Hoa, ít nhất hắn cho mẫu thân được sống yên bình như vậy, không để cho bà ấy đương đầu cùng nàng và Kim Phong Hoa trước tương lai không thể xác định.
“Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ phái người đón mẫu thân ngươi, bây giờ bà ấy không thích hợp đi cùng chúng ta.” Kim Phong Hoa nhìn Tiên Y, hiểu lầm nàng đang luyến tiếc, liền nói.
“Thiếu gia, sau này nô tỳ phải dính liền với thiếu gia rồi.” Tiên Y thả lỏng người, trong lòng không còn vướng bận gì nên tự nhiên muốn trêu chọc hắn một chút.
Trước mắt Kim Phong Hoa là một thiếu nữ đang cười ngọt ngào, hắn có cảm giác như đang ăn đồ ngọt, rất thoả mãn, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên. Kim Phong Hoa khẽ nhíu mày trộm quay đầu đi một chút, lén sờ vào mạch của mình, cảm thấy nhịp tim đang có xu hướng gia tốc, miệng đắng lưỡi khô, chẳng lẽ hắn bị người ta hạ độc?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!