Editor: Thanh Việt
Tiên Y cho rằng mình sẽ rất khẩn trưởng, nói như thế nào đi nữa, từ kiếp trước đến kiếp này đây cũng là lần đầu tiên nàng kết hôn, đối tượng kết hôn cũng không phải do nàng tự chọn. Nhưng giờ phút này, một mình ngồi trên giường, trong lòng nàng lại bình tĩnh ngoài ý muốn, nàng biết mình là người có dây thần kinh thô, hơn nữa từ năm năm tuổi đã sống ở thời đại này, chịu sự giáo dục và ước thúc của nó, không có bất kì sự ảnh hưởng nào là điều không thể có khả năng. Vì thế từ thời khắc Kim Phong Hoa lấy hôn thư ra, tâm nàng vốn vẫn luôn dao động liền chậm rãi lắng đọng lại. Bất kể là hắn là ai, bất kể thủ đoạn của hắn như thế nào, chỉ cần hắn không uy hiếp nàng, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nửa đời sau của nàng đã được định rồi. Còn những cuốn tiểu thuyết nói cái gì mà phản kháng, đào hôn gì đó, lấy thực lực của Kim Phong Hoa và chế độ của thế giới tàn khốc này, đó đều là những thứ đáng chê cười.
Nàng không có lựa chọn, chỉ có thể tiếp nhận, huống chi cho tới tận bây giờ Kim Phong Hoa mới chỉ uy hiếp nàng vài lần, không hề phạm tới nàng thực sự, hơn nữa do hắn tương trợ một tay, nàng mới có cơ hội được sống một cuộc sống tự do, thoát khỏi bi kịch làm nô tài, tận sâu trong đáy lòng nàng, cho dù nàng không thừa nhận thì nàng cũng đang rất cảm kích hắn. Đây có lẽ là sự ích kỉ của con người, đã biết rõ người này đối xử với người khác rất tàn nhẫn, nhưng nàng lại dựa vào, lại nghĩ rằng tính ra hắn cũng không có tội ác tày trời gì.
Thời gian đã quá nửa đêm, trong lúc Kim Phong Hoa đi vào vén khăn voan của nàng, tuy nàng tự nhận dung mạo của bản thân không hề kém coi, nhưng đối với tân lang một thân hồng y, phong tư trác tuyệt kia mà nói, không những nàng không có tự tin làm cho Kim Phong Hoa giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết kiếp trước, vừa gặp kinh diễm, tái kiến khuynh tâm, mà còn bị tư sắc của hắn làm cho mê muội, đành xấu hổ buồn bực tránh đi, không xem được biểu tình của Kim Phong Hoa khi đó. Sau hôm tiệc cưới diễn ra, phần lớn bá tánh Lâm Thanh đã biết được trong hẻm Mái Ngói có một vị Kim gia công tử đến tử kinh thành có dung mạo đẹp như nữ tử, lang diễm độc tuyệt.
Cửa phòng bị người đẩy ra, tuy bên cạnh Tiên Y không có ma ma hầu hạ, nhưng trước khi xuất giá mẫu thân đã cẩn thận dạy dỗ, Tiên Y cũng không đến nỗi hoảng loạn, chỉ là tiếc vì thân thể này còn rất nhỏ, lập thu năm nay mới cập kê, chỉ mong Kim Phong Hoa đối với nàng có ba phần thương tiếc, không làm nàng bị thương. Nhưng cũng chỉ nghĩ như vậy, Tiên Y nhớ tới Kim Phong Hoa bây giờ cũng chỉ mới chưa đến mười sáu, khoảng mùng hai tháng hai mới đến sinh nhật, nếu như ở kiếp trước thì hai người bọn họ chính là hai đứa con nít, nhưng ở nơi này lại được trải nghiệm qua rất nhiều chuyện kiếp trước nàng chưa từng ngờ tới.
“Phu… Phu quân.” Tiên Y thấy Kim Phong Hoa đi đến, đôi má hơi nóng, nhưng may rằng lúc trước nàng đã từng làm nô tỳ, đã từng một tay hầu hạ người khác, chẳng sợ dù lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng cũng thích ứng hoàn cảnh rất nhanh, giúp Kim Phong Hoa thay đồ.
Kim Phong Hoa mặc trung y như tuyết đứng trong phòng, nhìn Tiên Y bận trước bận sau, ánh nến long phượng làm ý thức hắn hơi mông lung. Kiếp trước hắn chỉ có thể gặp mẫu thân qua trí nhớ, sau này lại trải qua một cuộc huấn luyện như địa ngục như vậy, hắn đã có thói quen không để bất kì ai vào nhà của mình, nhưng người thê tử hôm nay đứng đây được mẫu thân vì hắn lựa chọn lại rất tự nhiên chăm sóc cho hắn ngay dưới mí mắt, đúng là điều không thể tưởng tượng được, nhưng cũng không khó tiếp thu.
Hắn thấy Tiên Y đi đến bên cạnh, sẵn hơi men duỗi tay kéo nàng vào trong lòng, mái tóc đen dài như mực không có mũ quan trói buộc rơi rớt lên vai của Tiên Y, hắn mang theo ba phần mê mải ba phần thanh tỉnh hỏi: “Ngươi sẽ đối tốt với ta sao?”
Tiên Y sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ tới, một nam tử gần như không gì không làm được trong cảm nhận của nàng, cư nhiên ở trong đêm động phòng hoa chúc hỏi một vấn đề chỉ có nữ nhân mới hỏi này. Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn da thịt bị ánh nến chiếu vào làm sáng lên của Kim Phong Hoa, nhìn cánh môi mềm mại, một góc nào đó trong tâm không hiểu sao lại mềm nhũn. Nàng trước giờ chỉ thấy hắn bá đạo, hắn hung ác, hắn tự tiện làm theo ý thích, lại không thấy được rằng hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, ngay cả thời kì vỡ giọng còn chưa tới, giọng nói của hắn nhẹ nhàng còn mang theo âm thanh của một đứa trẻ, một đứa trẻ bị bắt phải trưởng thành cô độc.
“Ta sẽ đối tốt với ngươi.” Tiên Y nghe thấy mình nói như vậy, nàng không biết Kim Phong Hoa sẽ để nàng ở cạnh trong bao lâu, cũng không biết thời gian di ngôn của Hàn di nương còn có thể bảo vệ nàng trong bao lâu, nhưng khi nhìn thấy một Kim Phong Hoa như bây giờ, nàng đột nhiên không muốn chuẩn bị cho thời điểm Kim Phong Hoa sẽ không cần nàng, ý nghĩ tiêu cực sẽ cùng mẫu thân rời Phái quốc cũng đột nhiên biến mất. Có lẽ… có lẽ nàng cũng nên thử liều một lần, nắm chắc cuộc hôn nhân kì lạ này.
Khoé miệng Kim Phong Hoa nhếch lên, cảm nhận được những lời vừa rồi của Tiên Y với hắn là thật tình, chỉ là… Sự thật tình này còn có thể tiếp tục trong bao lâu đây? Nữ tử này có thể hay không bởi vì một nguyên nhân nào đó mà vứt bỏ hắn hay không? Che dấu sự lạnh lẽo đang dần lan ra nơi đáy mắt, hắn hi vọng tương lai như vậy vĩnh viễn không bao giờ xảy ra.
Một li rượu giao bôi, đối với Tiên Y đã từng phải tham gia tiệc xã giao ở kiếp trước, rượu trắng này đối với nàng cũng không tính là khó uống. Bởi vì nàng đã rửa mặt qua rồi, cho nên nàng chờ Kim Phong Hoa đi ra tịnh phòng phía sau liền an tâm trải ga giường ra, tấm chăn thêu uyên ương hí thuỷ không phải là một hình gì đặc biệt nhưng từng đường kim mũi chỉ làm nên nó lại được nàng dụng tâm thêu lên. Nhìn căn phòng ngập tràn ánh đỏ, lại nhớ đến vành mắt đỏ của mẫu thân khi xem hôn thư, nàng thở dài một hơi, cho dù thế nào, nàng cũng đã thoát li Kim phủ, là chính thê.
Phía sau đột nhiên ấm áp, còn mang theo hơi ẩm nhàn nhạt, gương mặt Tiên Y đỏ lên, tim đập nhanh hơn, nàng không phải là người từng thấy heo chạy nhưng lại chưa từng ăn thịt heo, nhưng thiếu niên phía sau chỉ là thiếu niên, làm nàng nhất thời không thể động khẩu.
Kim Phong Hoa ôm thiếu nữ ấm ấm mềm mềm, nàng khác biệt so với những người mang mùi hương kinh tởm trong trí nhớ của kiếp trước, cũng không có những tiếng rít làm hắn đau đầu, càng không có lão thái giám ngồi ở giữa nhà làm hắn muốn bằm thây vạn đoạn kia. Lúc này, chỉ có hơi thở ấm áp của thiếu nữ, còn có ánh nến mờ nhạt rải xuống, làm cho người ta an nhiên như sắp mơ màng ngủ.
Hai bên đều đã không còn là người mới, nhưng đều chỉ là kiếp trước thôi, lúc này thân thể sạch sẽ non nớt như đang sưởi ấm, nép vào trong chăn, mang theo tò mò cùng sự thăm dò. Hai người mới, thuận theo tự nhiên, cơ thể dần dần nhũn ra như nước hoà vào nhau chậm rãi, không còn phân rõ ai là ai nữa.
Ánh mặt trời rọi vào trong nhà chiếu lên bàn trà, Kim Phong Hoa lúc này mới nhấc cặp lông mi đen dày lên, hai mắt như lưu li, sáng loáng, nhìn chằm chằm lên nóc giường. Trong lồng ngực hắn còn đang ôm một cơ thể thiếu nữ, gò má khi ngủ phiếm hồng tựa phấn, an tĩnh như không có hô hấp. Tuy rằng ngoài mặt hắn không có tia kinh ngạc nào, nhưng nội tâm bên trong lại cuồn cuộn sóng trào, một buổi sáng yên tĩnh thế này, không tồn tại mùi hương ghê tởm, không có sự buồn nôn đến tận cùng, không có mất khống chế nhìn hai tay nhiễm đầy máu tươi, càng không có một hoạn quan mang đầy nỗi sợ hãi trong mắt vọt từ bên ngoài vào.
Đây là một buổi sáng của một người bình thường, nhưng đối với hắn mà nói lại giống như người gặp ác mộng lâu ngày cuối cùng đã được tỉnh dậy, mà cơn ác mộng kia dường như hắn đã dùng hết cuộc đời để mơ.
Bạn đang đọc bộ truyện Duyên Làm Phu Quân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Duyên Làm Phu Quân, truyện Duyên Làm Phu Quân , đọc truyện Duyên Làm Phu Quân full , Duyên Làm Phu Quân full , Duyên Làm Phu Quân chương mới