Editor: Thanh Việt
Mùng hai tháng hai là ngày Long đài đầu (rồng ngẩng đầu)*, ở nơi này chẳng những là một ngày hội mà còn là sinh thần của Kim Phong Hoa. Lúc còn ở Kim phủ, Tiên Y ước lượng Kim Phong Hoa lớn hơn nàng vài tuổi, đến lúc trước khi thành thân, trao đổi thiếp canh, nàng mới biết được cụ thể sinh thần của hắn vào ngày nào. Ở thời đại này mọi người đều dùng tuổi mụ, Tiên Y năm trước cũng vừa qua sinh nhật mười lăm tuổi cập kê, cho nên tính lên, hẳn năm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Kim Phong Hoa. Mười sáu tuổi, ở trong ấn tượng của Tiên Y ngay cả thành nhân cũng chưa tính, nhưng ở Phái quốc luôn có những nhà đến tuổi này đã có con nối dõi, xem như khởi đầu môn hộ của một thanh niên. Hiện giờ bọn họ đã phân gia để sinh sống, trong nhà lớn nhất chính là Kim Phong Hoa, cho nên Tiên Y rất là coi trọng sinh thần của chủ gia đình, dụng tâm chuẩn bị.
*Ngày rồng ngẩng đầu (2/2): Ngày này bắt nguồn từ xã hội nông nghiệp cổ đại khi rồng, loài vật trong truyền thuyết Á Đông, được coi là vua của tất cả sinh vật và là tổ tiên của loài người, bắt đầu tỉnh giấc. Người dân cho rằng khi ngẩng đầu lên trời, rồng mang mưa đến cho nông dân. Ngày nay người Trung Quốc thường đi cắt tóc vào ngày này để xua đi cái cũ đón cái mới.
Trong thư quán, Kim Phong Hoa có nhân duyên rất tốt, nhưng thường xuyên ở bên nhau, ngoài Trương học sinh lần trước còn có thiếu gia của một ông chủ cửa hàng dầu muối Khâu học sinh và nhi tử của chủ quản sổ sách ở phủ thành Lương học sinh, bốn người này, Trương học sinh và Lương học sinh có quan hệ thân thích với nhau. Thê tử Lương thị của Trương học sinh là đường tỷ của Lương học sinh, lần trước người dì đưa tin tức cho Lương thị từ kinh thành chính là người Lương gia. Sinh thần của Kim Phong Hoa, dù không mời những người khác trong học quán thì cũng phải mời bốn vị này đến uống rượu, khăng khít thêm tình cảm, chuyện này chẳng những không mất lễ nghĩa, tương lai nếu ra làm quan, quan trường không thể thiếu bằng hữu.
Tiên Y ngoài việc chuẩn bị bàn tiệc và thiệp mời, còn cố ý nhìn thời gian ra ngoài chuẩn bị y phục cho Kim Phong Hoa từ rất sớm. Tàng không có tay nghề làm phát quan, nhưng có thể tự thêu một cái dây cột tóc, hơn nữa còn phải có giày và vớ, một thứ cũng không thể thiếu. Nói đến cũng buồn cười, có trượng phu nhà phú quý nào lại chuẩn bị y phục cho thê tử, ngay cả nội y linh tinh cũng là để thê tử chuẩn bị cho trượng phu, ngoại bào chẳng qua chỉ làm một hai cái, còn lại đều đến cửa hàng bên ngoài hoặc phòng thêu trong nhà chuẩn bị. Chỉ có Kim Phong Hoa không biết xấu hổ kia lại bá đạo, làm nàng cũng ngại lười biếng, không nói y phục, ngay cả túi thơm hà bao nàng cũng phải thêu vài cái.
Chẳng qua, Tiên Y cho rằng Kim Phong Hoa nhận được dù không mừng rỡ như điên thì cũng sẽ khen ngợi vài câu, không ngờ tuy Kim Phong Hoa cầm y phục mặc vào nhưng trên mặt lại không cao hứng lắm, trực tiếp nói với Tiên Y: “Sau này chỉ cần làm hà bao túi thơm cho ta là được, y phục trừ nội y, thì vẫn nên giao ngoại y cho người khác làm đi.”
Tiên Y còn tưởng Kim Phong Hoa ghét bỏ tay nghề của nàng, nhưng nàng lại không có tiền đồ dám nói vài câu oán hận với hắn.
Nào biết Kim Phong Hoa lại nhìn ra nàng có gì đó khó chịu, trực tiếp kéo nàng vào trong lòng, hôn đến khi cơn choáng váng của nàng qua đi mới nói: “Thêu thùa đối với người thường mà nói, rất dễ hỏng mắt, đôi mắt sáng của ngươi chính là đồ của ta, nếu để bị hỏng, ta sẽ không vui.”
Lúc này Tiên Y mới bừng tỉnh, lúc nàng từng chăm sóc Hàn di nương biết được, lúc trước Hàn di nương ở cữ không được nghỉ ngơi tốt, sau đó cả ngày đều phải thêu đồ để đổi lấy tiền, cho nên ngày thường chỉ cần đồ ở xa thì bà ấy không thể nhìn rõ. Hơn nữa khi có ánh nến còn dễ đỏ mắt rơi lệ, ánh sáng trong mắt ngày càng ít đi.
Nhìn bóng dáng Kim Phong Hoa đã ra cửa, trong đầu Tiên Y đột nhiên nảy ra một câu hỏi: Tình ái rốt cuộc là thứ gì? Nàng không biết Kim Phong Hoa có yêu nàng hay không, hắn cũng chưa từng nói, nhưng qua nhiều ngày như thế, dù hắn có chủ nghĩa đại nam tử rất mạnh nhưng đều làm mọi thứ tốt cho nàng. Nhất thời, Tiên Y rất mờ mịt.
Sinh thần Kim Phong Hoa vào trước lúc huyện thí, sinh thần của học sinh đương nhiên không có đạo lý lão sư phải đến chúc mừng, cho nên ngày này chỉ mời mấy hảo hữu của Kim Phong Hoa, gia quyến của bọn họ cũng đi theo đến Kim trạch, vào phòng khách Tiên Y đã chuẩn bị để tiếp đón nữ quyến.
Tháng hai trời vẫn còn lạnh, Tiên Y mặc váy màu phấn hồng đơn giản, đeo một bộ trang sức đón xuân Kim Phong Hoa chuẩn bị cho nàng. Từ trâm cho đến khuyên tai một thứ cũng không thiếu, ngay cả một đôi vòng tay bằng vàng chạm rỗng cũng là buổi sáng Kim Phong Hoa đưa cho nàng, hoa văn đều đi chung một bộ, Tiên Y chỉ cần liếc mắt đã biết do Kim Phong Hoa tự làm. Đặc biệt là mặt trong của trang sức Kim Phong Hoa rất thích để lại một ký hiệu chỉ có Tiên Y biết, đó là hình mẫu đơn, có điểm tương tự với hình xăm trên xương quai xanh nàng.
Nhóm nương tử tới đều không tính là xa lạ, chỉ có tức phụ của Khâu học sinh bởi vì lúc trước luôn ở trong phủ thành hầu hạ công công bà bà nên đây mới là lần thứ hai Tiên Y gặp mặt. Ba học sinh kia đều lớn tuổi hơn Kim Phong Hoa, thê tử bọn họ tất nhiên cũng không nhỏ hơn Tiên Y, chỉ là tâm Tiên Y đã không còn là một tiểu cô nương nữa, còn có Tưởng thái thái dạy dỗ nên đa số thời điểm mọi người đều nói chuyện rất vui vẻ. Bởi vì không phải người lạ, Lương thị ngồi bên cạnh Tiên Y mở miệng nói: “Ngươi biết tin phu nhân huyện lệnh nhiễm bệnh chưa?”
Tiên Y gật đầu, lần trước phủ huyện lệnh còn phái ma ma tới đây giải thích.
“Ta nghe nói, không phải phu nhân huyện lệnh đổ bệnh đâu, là Đại cô nương nhà họ bị bệnh.” Lương thị là người khá kỳ quái, nàng ta thích nghe chuyện bát quái, cũng thích nói chuyện phiếm cùng người khác, nhưng thú vị nhất chính là, lúc có người ngoài nàng ta lại không nói gì, những tin tức bát quái đều được lưu trữ lại, chờ đến lúc cùng ở chung với đám Tiên Y nàng mới như chặt cây đậu, đào đất ra nói. Vì thế chưa bao giờ nàng ta bàn luận thị phi nhà người thân cận với mình, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất Tiên Y thích chơi đùa cùng nàng.
Tiên Y cả kinh, che miệng nói: “Không thể đi.”
“Cũng không hẳn… Ta cũng nghe nói.” Nương tử Hoắc thị của Lương học sinh bởi vì có quan hệ thân cận với Lương thị nên hay thường xuyên tới lui cùng Tiên Y: “Bọn họ nói trong viện Ngưu Đại cô nương có người chết.”
“Đã chết người?” Cam thị nhát gan, nghe thấy chuyện này mặt mũi trắng bệch.
“Không phải đã chết rồi sao, hơn nữa còn là nam nhân, chết trong tịnh phòng của Ngưu Đại cô nương.” Lương thị bĩu môi, khinh thường nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Duyên Làm Phu Quân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Duyên Làm Phu Quân, truyện Duyên Làm Phu Quân , đọc truyện Duyên Làm Phu Quân full , Duyên Làm Phu Quân full , Duyên Làm Phu Quân chương mới