Editor: Thanh Việt
Bốn nha đầu tam đẳng mới tới, Vân Song lớn tuổi nhất, Vũ Song bằng tuổi Lộ Song, Tuyết Song nhỏ nhất chỉ trên dưới mười bốn. Nàng ta vốn là người hầu trong phủ, mẫu thân là Tiết nương tử làm việc ở phòng bếp, phụ thân là Trương quản sự của ngoại viện, chuyên quản xe ngựa, nhà họ ở phía sau phố. Tuy Tuyết Song nhỏ tuổi nhưng rất nhanh nhẹn, lại thân với ma ma nhị đẳng quản sự của hậu viện nên thừa dịp này được vào đây, cũng coi như nhận việc vặt trong viện, ngày sau có thêm một phần bạc để trợ giúp gia đình. Phòng bếp nhiều người, phần lớn Tiên Y đều từng gặp, có đôi khi còn tới ăn ké. Phòng chủ tử luôn có nhiều thứ tốt, Tiên Y lại có thân phận, thân hình xinh đẹp, miệng ngọt như mật nên nàng luôn được chừa chỗ lợi, cái này cũng coi như quyền lợi thứ nhất thứ hai.
Tiên Y cũng từng tiếp xúc qua bốn nha đầu này, Vân Song ôn nhu, mắt nhìn xa trông rộng, Vũ Song yếu đuối ít nói chỉ lo làm việc, tính cách hơi giống Đông Cảnh, nhưng Tiên Y nhìn ra được, Vũ Song là người nhát gan chưa trải đời, còn Đông Cảnh thiên hướng cao ngạo, có những suy nghĩ riêng. Lộ Song, Tuyết Song đều là người hoạt bát, Lộ Song là thiếu nữ nhiệt tình, tâm tính Tuyết Song trẻ con. Nhiều người thế này cùng Tú Châu và Thu Cảnh, chính phòng coi như náo nhiệt hơn. Tuy còn nhiều người khác nhưng Tiên Y không thường tiếp xúc ngoài phạm vi công việc, chỉ lui tới nhiều với Tú Châu, Đông Cảnh từng ở cùng thiên phòng hoặc do nàng quá lười ra khỏi cửa, chỉ hay tiếp xúc với những người quen.
Người mới đã nhậm chức, Thu Cảnh, Đông Cảnh và Tú Châu coi như là người cũ, Tiên Y được giao việc nhẹ nhàng, cùng lắm là giúp trông thuốc bổ, hoặc đến trù phòng thúc giục nấu nướng nhanh lên. Lúc nhàn rỗi còn có thể học cách làm dược thiện ở nhà bếp hoặc học y lý bình thường cùng Thu Cảnh, không tính là làm việc nặng khổ sở. Còn bốn tam đẳng nha đầu mới đến nên luôn bị Tú Châu hoặc Thu Cảnh bắt lỗi, Thu Cảnh còn đỡ, dù sao tính tình nàng ấy cũng nhẹ nhàng, cùng lắm nói đôi ba câu hoặc phạt đứng rồi thôi. Nhưng Tú Châu lại là người chi li, nếu bắt lỗi được ai thì dùng roi đánh vào tay là bình thường, có đôi khi còn phạt không được ăn vãn thiện, tất nhiên bọn nha đầu luôn nói vài câu oán hận sau lưng. Tiên Y chỉ nhìn mà không nhúng tay vào, cũng không châm ngòi thổi gió. Thật ra nàng nghĩ biện pháp của Tú Châu rất tốt, có thể làm bọn nô tỳ không có tâm tư bất chính. Nếu làm việc qua loa, vậy thì sao về sau chủ tử yên tâm được. Lại nói về chuyện giặt y phục hôm trước, rõ ràng là Tú Châu sai Lộ Song mang ngoại bào hình hoa sen của phu nhân đi giặt, nhưng Lộ Song lại cố tình mang bộ đồ xảo chi hỉ thước (chim hỉ thước đậu trên cành). Trùng hợp hôm sau Đại phu nhân muốn đi dự tiệc mừng thọ, bộ đồ hỉ thước là đồ mới, lúc Đông Cảnh chuẩn bị mới phát hiện bộ đồ chính còn chưa giặt, Đại phu nhân tức giận trừng phạt hai người liên quan là Tú Châu và Đông Cảnh, Lộ Song thì khỏi phải nói, phạt tiền lương hàng tháng còn phải quỳ cả một buổi chiều, cơm cũng không ăn.
Cho nên dù Tiên Y có mẫu thân là Trần thị cũng cố gắng làm việc thật cẩn thận.
Chớp mắt lập thu đã qua, thời tiết Phái quốc như bị thần mưa chiếm chỗ, toàn bộ phòng như lạnh lẽo hơn dưới từng cơn mưa lớn, chưa nói đến phòng hạ nhân, phòng ngủ Đại phu nhân cũng có mùi ẩm mốc. Vì thế tâm tình Đại phu nhân và các nô tài trong phủ đều buồn phiền, cả ngày chỉ ủ rũ nhìn cơn mưa lớn bên ngoài cửa sổ và bầu trời tối đen như mực cầu nguyện, mong những cơn mưa này mau dứt.
“Tuy nói trời lập thu mưa thuận lợi cho việc đồng áng, nhưng mưa như thế này thì hơi nhiều, chỉ sợ lương thực sẽ hư mất.” Trần ma ma nhìn ra ngoài cửa sổ, lại đến bên bàn rót thêm một chén trà cho Đại phu nhân.
Đại phu nhân bưng chén trà nóng lên miệng, lúc này đôi mày mới thả lỏng: “Chỉ sợ không chỉ thế, chưa nói đến thôn trang chúng ta, mới nói những đồng ruộng ở kinh đô, nếu cứ mưa nhiều thế này thì nước sẽ bị quá đầy, ắt xảy ra chuyện xấu.”
“Đúng như phu nhân nói, nơi chúng ta còn tốt, nhưng nghe nói phía nam mưa rất to, chỉ sợ… Đúng là tai hoạ.” Trần ma ma thở dài, trời không chiều lòng người, đáng thương những người nông dân dựa vào ruộng đất để kiếm cơm, còn có người dân Lâm Giang nữa.
“Tuy phủ chúng ta không đến mức thiếu cái ăn, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đợi vài ngày nữa ngươi đi tìm quản sự ngoại viện đến đây, trừ thôn trang bên ngoài, cho bọn họ thêm hai năm đi.” Đại phu nhân uống ngụm trà, không suy nghĩ gì mà đặt qua một bên.
Trần ma ma đồng ý.
“À, đúng rồi, hôm qua đã đưa quà đến phủ thân mẫu ta chưa?” Đại phu nhân hít một hơi rồi ngồi thẳng lại, hỏi.
Trần ma ma cười trả lời: “Hôm qua nô tỳ đã tự mình đi, còn thấy lão thái thái và Đại phu nhân, Nhị phu nhân, nhưng đã trễ nên nô tỳ chưa nói lại với phu nhân.”
“Thân thể nương ta vẫn tốt chứ?” Lúc này Đại phu nhân không nhịn được lộ ra nụ cười, hỏi.
“Hồi phu nhân, giống lần trước phu nhân trở về, nhưng mấy ngày nay lão thái thái lại khoẻ như cũ.” Trần ma ma che miệng cười, nhắc đến phủ thượng thư, Trần ma ma lộ ra vẻ mặt hiếm có.
“Đúng thế, Tĩnh Lam tỷ tỷ cũng không nên chê cười ta.” Đại phu nhân nhìn Trần ma ma một cái, nói giỡn với bà như lúc còn chưa lấy chồng.
Bạn đang đọc bộ truyện Duyên Làm Phu Quân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Duyên Làm Phu Quân, truyện Duyên Làm Phu Quân , đọc truyện Duyên Làm Phu Quân full , Duyên Làm Phu Quân full , Duyên Làm Phu Quân chương mới