Lâm Nguyệt đặt quyển sách “Tổng giám đốc bá đạo” đó trở về chỗ cũ, nhưng bên tai cô vẫn không ngừng lặp lại lời nói của Chu Lẫm: "Sách của người khác”. Người anh muốn ám chỉ là vị cảnh sát Chu đã hi sinh kia hay là người phụ nữ đã tặng sách? Nếu “người khác” ấy là người thứ hai... Quyển sách mà bạn gái hiện tại hoặc bạn gái trước tặng, anh không thích người ngoài như cô chạm vào cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi.
Trái tim cô chợt rơi vào khoảng không vô định.
"Cô ơi, đó là sách gì vậy ạ?" Trên sofa, bạn học nhỏ Phó Nam đột nhiên cảm thấy thích thú với quyển sách được cô giáo khen hay.
Lâm Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười, đang muốn trả lời, Chu Lẫm đã ngồi xuống cạnh Phó Nam, nói với giọng điệu khinh thường: “Là sách của con gái, cháu hỏi làm gì?"
Phó Nam không phục: "Tại sao nhà chú Chu lại có sách của con gái ạ?"
Chu Lẫm sững sờ, anh quay ra nhìn cô giáo nào đó theo bản năng.
Lâm Nguyệt giả vờ như không để ý, mỉm cười với một lớn một nhỏ đang nhìn mình, khẽ nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi chuẩn bị bài ngày mai đây." Nói xong cô bình tĩnh bước thẳng vào phòng.
Chu Lẫm sờ mũi, sao anh cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhỉ? Phòng ngủ chính vừa truyền tới tiếng đóng cửa, Chu Lẫm lập tức rời khỏi ghế sofa, đưa tay lấy quyển sách kia xuống, anh vừa lật trang bìa ra đã thấy ngay hàng chữ viết ngay ngắn của một người phụ nữ. Cảnh sát Chu à... Nếu Lâm Nguyệt mà nhìn thấy hàng chữ này, liệu cô có hiểu lầm rằng anh mới là người nhận quyển sách này không?
Dù chỉ số kinh nghiệm yêu đương là một con số 0 tròn trĩnh thì Chu Lẫm cũng biết phải nhanh chóng làm sáng tỏ hiểu lầm này.
Chu Lẫm thổi nhẹ lớp bụi trên bề mặt quyển tiểu thuyết rồi cầm quyển sách đi tới trước cửa phòng ngủ chính, gõ cửa.
Lâm Nguyệt vừa mới ngồi xuống, nghe thấy tiếng gõ cửa cô lại đứng lên đi mở cửa. Thấy người đứng ngoài cửa là Chu Lẫm, trên mặt Lâm Nguyệt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
"Cô thích đọc loại sách này à?" Chu Lẫm giơ quyển sách lên, nhìn cô hỏi.
Lúc nói câu này, khuôn mặt của Chu Lẫm không giấu nổi vẻ trêu chọc, như thể một học sinh trung học đang khinh thường học sinh tiểu học vậy, mặt Lâm Nguyệt bỗng chốc đỏ lên: "Tôi chỉ tình cờ đọc được thôi."
Vừa nói xong, người đàn ông nào đó đột nhiên chìa quyển sách ra, Lâm Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu tại sao anh lại đưa cho cô.
Chu Lẫm quay đầu nhìn phòng khách, bình tĩnh nói: "Bạn gái cũ của anh trai tôi tặng cho anh ấy. Anh ấy vẫn luôn giữ lại như bảo bối nên tôi cũng không muốn vứt đi."
Lâm Nguyệt cụp mắt xuống. Không phải là bạn gái của Chu Lẫm, cô yên tâm rồi, nhưng nhớ tới việc anh trai Chu Lẫm đã không còn nữa, lại nghĩ tới chuyện tình ẩn giấu sau quyển sách này, trong mắt Lâm Nguyệt bỗng cảm thấy xót xa, cô nhỏ giọng nói: "Thực ra tôi cũng không thích đọc loại sách này cho lắm. Anh để lại chỗ cũ đi, đừng làm hỏng sách."
Chu Lẫm nhìn cô, anh bỗng thấy hơi kì lạ: "Cô không thích đọc quyển sách của anh tôi à? Vậy để quyển sách này ở đây làm gì nữa?"
Từ vẻ mặt của cô cho thấy cô đã biết điều gì đó rồi.
Chu Lẫm có thể bình tĩnh nói về người anh trai đã mất, vậy mà Lâm Nguyệt chỉ mới biết tin lại cảm thấy vô cùng đau lòng, cô kịp đóng cửa lại đúng một giây trước khi nước mắt rơi xuống. Hành động này không lễ phép cho lắm, Lâm Nguyệt hít hít mũi, gửi tin nhắn cho Chu Lẫm: "Buổi chiều tôi có nghe thầy Cao nói rồi, xin lỗi nhé, tôi không nên động vào sách của anh trai anh."
Cô cũng không biết rốt cuộc bản thân đau lòng vì cái gì nữa. Do sự hi sinh vì nhiệm vụ hay là do chuyện tình còn dang dở của anh trai Chu Lẫm.
Đúng là một cô gái đa sầu đa cảm, nhớ lại vẻ mặt muốn khóc của cô, Chu Lẫm chỉ muốn cười, nhưng khóe miệng vừa mới nhếch lên của anh lại đột ngột hạ xuống, anh hỏi cô: "Thầy Cao? Cô thân với anh ta lắm à?"
Lâm Nguyệt trả lời thật: "Không thân lắm, trong đoạn văn Nam Nam viết có đề cập tới chúng ta, anh ta cho rằng tôi và anh khá thân thiết nên chúng tôi có trao đổi mấy câu."
Chu Lẫm nhíu mày gõ chữ: "Anh ta cùng quê với tôi, nhân phẩm không tốt đẹp gì, cô giữ khoảng cách với anh ta một chút đi, ít tiếp xúc thôi."
Tên họ Cao đó từ nhỏ đã không phải là người đứng đắn gì, nhưng anh ta cũng chưa hề phạm phải lỗi lầm quá to lớn. Nếu không anh đã trực tiếp tới trường học báo cáo anh ta rồi, miễn cho tên đó làm hại con cháu nhà người ta.
Lâm Nguyệt: "Tôi biết rồi." Có thể nói năng bất kính về một người chiến sĩ đã hi sinh vì nhiệm vụ như thế, thầy Cao này là loại người gì vậy?
Cô điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục chuẩn bị bài, Chu Lẫm gọi bạn học nhỏ đến phòng của anh, kiểm tra bài tập làm văn.
"Thầy giáo khen cháu viết rất hay đó." Phó Nam kiêu ngạo nói.
Chu Lẫm lướt nhanh qua một lần, khen ngợi qua loa: "Không tệ, có điều sau này trong bài tập làm văn không cho phép nhắc tới cô giáo Lâm nữa, để giáo viên chủ nhiệm đoán được cô giáo Lâm đang ở chung với chúng ta, anh ta nhất định sẽ chế nhạo cô giáo đấy."
Phó Nam mơ hồ: "Tại sao vậy ạ?"
Không đợi Chu Lẫm trả lời, đột nhiên Phó Nam nghĩ ra gì đó, cậu bé che khuôn mặt nhỏ, nói: "Giáo viên chủ nhiệm sẽ cho rằng cô giáo đang yêu đương với chú đúng không ạ?" Cô giáo đã sớm nói với cậu bé rồi, không cho cậu bé nói chuyện này ở trong trường, tuy cậu không nói nhưng lại viết vào bài tập làm văn mất rồi.
"Xé tờ này đi vậy." Sau khi lấy lại bài tập làm văn, Phó Nam giật mạnh tờ giấy xuống.
Khóe miệng Chu Lẫm giật giật, bạn học nhỏ có ý gì đây? Lẽ nào thằng nhóc này cảm thấy có người hiểu lầm Lâm Nguyệt và anh yêu nhau khiến nó mất mặt lắm à?
Và Phó Nam thật sự đã nghĩ như thế, cô giáo không thích bác sĩ Từ nhưng còn thầy Trình nữa cơ mà, nếu thầy Trình hiểu lầm, thầy ấy sẽ không theo đuổi cô giáo nữa.
Hối hận về lỗi sai của mình, Phó Nam dùng sức vò nát tờ giấy thành một cục, động tác quá nhanh, chờ đến khi Chu Lẫm phản ứng lại thì cục giấy đã bị bạn học nhỏ ném vào thùng rác rồi.
"Được rồi, đi ngủ đi." Chu Lẫm tức giận đuổi người.
Phó Nam ôm bài tập đi ra, Chu Lẫm đóng cửa lại, nhìn thùng rác chằm chằm, sau đó anh nhặt lại cục giấy, vuốt cho phẳng rồi tiện tay kẹp vào trong một quyển sách.
Thứ sáu, đội hình sự vừa xử xong một vụ án, cuối cùng cũng có thời gian rảnh, Đường Hiên dẫn ba người đồng đội tụ tập tại văn phòng của Chu Lẫm, cẩn thận dò hỏi tiến trình chuyện yêu đương của lão đại.
"Lão đại, chỉ dựa vào sắc đẹp của anh, ai cũng sẽ bị lừa vào cửa hết thôi. Anh mà ra tay thì bắt được chị dâu chỉ còn là vấn đề thời gian. Anh đừng chần chừ nữa, ai mà biết thì sẽ chế nhạo anh đấy." Hai chân vắt chéo, Đường Hiên ôm một con mèo mập nói. Đây vốn là một con mèo hoang, không biết nó thích cái gì trong đội hình sự mà cứ ở lì chỗ này không đi, dần dần trở thành vật cưng chung của cả đội, ai rảnh rỗi cũng sẽ tới vuốt ve nó.
Chu Lẫm đang bận xem báo cáo, mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Lưu mắt kính hừ một tiếng, gõ mặt bàn hỏi: "Lão đại, rốt cuộc anh có thích con nhà người ta không vậy? Thích thì gật đầu, còn nếu anh không thích thì để bọn em tấn công, ở bên ngoài tiểu khu nhà anh có một cửa hàng bán hoa, hoa nào cũng đẹp hết, em còn đang lo không có ai nhận hoa đây này."
Chu Lẫm không lên tiếng.
Tính tình Thiết Thương Lý nóng nảy nhất, anh ta không chịu được, kéo cánh tay Đường Hiên lên muốn đi ra ngoài: "Lão đại không theo đuổi, chúng ta cũng không thể để cô giáo xinh đẹp cho người khác được. Đường đẹp trai, cậu là người đẹp trai nhất, nhiệm vụ nắm bắt tâm hồn thiếu nữ xinh đẹp giao cho cậu đấy!"
Lông mày Triệu Cữu nhíu lại, kéo Đường Hiên trở về: "Dựa vào cái gì cơ chứ? Muốn bàn về sắc đẹp, tôi bỏ xa cậu ta cả một con phố luôn đấy nhé!"
Bốn người đang ầm ĩ thì đột nhiên thông báo tin nhắn WeChat của Chu Lẫm vang lên, anh vừa muốn cầm điện thoại lên thì đã bị Lưu mắt kính cầm lấy trước. Tuy màn hình chưa mở khóa nhưng nội dung tin nhắn trong WeChat đã hiện ra, Lưu mắt kính trốn ở một góc khá xa đọc: "Ánh trăng nhỏ..."
Vừa mới đọc mấy chữ, Chu Lẫm đã trực tiếp nhảy qua bàn, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai (1) cướp lại di động, đồng thời bắt lấy cánh tay của Lưu mắt kính vặn ra đằng sau. Lưu mắt kính đau đến mức chỉ biết kêu gào thảm thiết: "Lão đại, em sai rồi! Tha mạng...Tha mạng! Em không dám làm thế nữa đâu!"
(1) Sét đánh không kịp bưng tai: Một cụm từ dùng để chỉ hành động nhanh, mạnh, chuẩn.
"Cút đi!" Chu Lẫm trầm mặt đuổi người.
Lưu mắt kính sợ hãi chạy ra ngoài đầu tiên, Triệu Cữu, Thiết Thương Lý theo sát phía sau, lá gan Đường Hiên lớn hơn một chút, anh ta chui đầu qua khe cửa, cười ha ha với Chu Lẫm: "Ánh trăng nhỏ, mẹ ơi, da gà của em nổi hết cả lên rồi này, ha ha ha... Ánh trăng nhỏ, sao anh không gọi là quả táo nhỏ luôn đi? Ghi chú trong WeChat có gì hay chứ, có bản lĩnh thì anh gọi một tiếng ở trước mặt người ta đi...”
Nói được một nửa, thấy lão đại chuẩn bị ra tay, Đường Hiên vội vàng chạy biến ra ngoài, ở ngoài văn phòng hét lớn: "Đến đây nào, đến đây nào, đoán xem ai là ánh trăng nhỏ của lão đại chúng ta nào!"
Gân xanh trên trán Chu Lẫm nổi lên, đám nhóc con này, đợi đấy!
Cúi đầu đọc tin nhắn WeChat, cô giáo bảo phải ở văn phòng đợi phụ huynh của một em học sinh, hỏi anh có thể tan làm sớm được không, nếu được thì đón Phó Nam hộ cô.
Chu Lẫm trả lời: "Biết rồi."
Mấy giây sau, “Ánh trăng nhỏ” nhắn lại: "Ừm, để tôi nói với Nam Nam một tiếng."
Một đám nhóc đang hát to ở bên ngoài, đổi “Quả táo nhỏ” thành “Ánh trăng nhỏ”, đúng là ồn ào chết đi được, Chu Lẫm nắm chặt di động, nhìn ảnh đại diện WeChat của cô giáo, cổ họng càng ngày càng khô khốc. Hay là anh thử xem nhỉ? Cô không thích tên ẻo lả lái xe Cayenne, có khi lại thích kiểu người như anh thì sao?
Một người đàn ông to lớn như anh mà lại đi sợ cô gái bé nhỏ như cô à?
Châm một điếu thuốc, Chu Lẫm gửi một tin nhắn nữa: "Khoảng mấy giờ cô tan làm? Nếu tan làm sớm thì tôi đợi được."
“Ánh trăng nhỏ” đáp: "Tôi hẹn phụ huynh học sinh lúc 6 giờ, nói chuyện cũng phải tốn chút thời gian, anh cứ về trước đi."
Hầy, lại bị từ chối rồi.
Chu Lẫm đặt di động xuống, đi ra ngoài đánh đám nhóc con.
Trong văn phòng tổ toán, tiếng chuông tan học vang lên, chị Vương, Hà Tiểu Nhã, Tưởng Tư Di đã đi hết, Lâm Nguyệt cúi đầu chấm bài tập, nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Trình Cẩn Ngôn, cô mới chú ý tới tổ trường còn chưa đi.
"Tổ trưởng còn có việc gì à?" Lâm Nguyệt tò mò hỏi.
Trình Cẩn Ngôn ừ một tiếng: "Đang có người lắp đặt thiết bị ở phòng bên cạnh, tôi chuẩn bị bài xong rồi mới về."
Lâm Nguyệt hiểu ra: "Lắp đặt thiết bị phiền phức thật."
Mấy phút sau, học sinh có vấn đề hôm nay của Lâm Nguyệt đã đến, gần đây bạn học nhỏ không làm bài tập, lúc lên lớp cô giáo hỏi cũng không đáp, trước tiên Lâm Nguyệt nhỏ giọng đưa bài tập làm bù cho cậu nhóc, chẳng mấy chốc, một tiếng đã trôi qua, phụ huynh của cậu bé mới vội vàng chạy tới. Không muốn làm phiền Trình Cẩn Ngôn chuẩn bị bài nên Lâm Nguyệt đi ra ngoài hành lang nói chuyện với phụ huynh.
Thái độ của vị phụ huynh cũng coi như không tệ, cam kết sau này sẽ tập trung kèm cặp con cái làm bài, sau đó dẫn con về nhà.
Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đi vào văn phòng thì thấy Trình Cẩn Ngôn đang thu dọn đồ đạc.
"Hết bận rồi à?" Trình Cẩn Ngôn cười hỏi.
Lâm Nguyệt gật đầu, đi tới bàn làm việc của mình dọn đồ.
"Cùng đi ăn cơm đi, tôi có một phiếu khuyến mãi sắp hết hạn rồi, không sử dụng thì tiếc lắm." Trình Cẩn Ngôn nhìn di động, nói một cách rất tự nhiên: "Là quán lẩu, một người ăn thì khá chán."
Anh ta là tổ trưởng, Lâm Nguyệt vẫn hiểu được cách xã giao đơn giản trong văn phòng, huống chi Trình Cẩn Ngôn còn giúp cô rất nhiều, Lâm Nguyệt bằng lòng kết bạn với anh ta.
"Được, nhưng nói trước lúc trả tiền thì chia 50/50 nhé." Lâm Nguyệt hào phóng nói.
Trình Cẩn Ngôn cười: "Ok."
Hai người sóng vai đi ra khỏi trường học, Trình Cẩn Ngôn đi lấy xe, Lâm Nguyệt đứng bên ngoài đợi. Di động vang lên, Phó Nam gọi điện hỏi khi nào cô về nhà.
"Một tiếng nữa nhé, cô phải đi ăn cái đã."
Phó Nam "À" một tiếng, sau đó truy hỏi: "Cô giáo đi ăn ở đâu vậy ạ?"
Lâm Nguyệt: "Đi ăn lẩu."
Phó Nam thấy cũng không có vấn đề gì, chuẩn bị cúp máy, Chu Lẫm nháy mắt với bạn học nhỏ, thấp giọng nói chuyện, Phó Nam vội vàng bổ sung thêm một câu: "Cô đi ăn một mình ạ?"
Lâm Nguyệt do dự. Thấy xe của Trình Cẩn Ngôn đã lái tới, nhớ ra Phó Nam từng hiểu lầm cô và Trình Cẩn Ngôn yêu nhau, Lâm Nguyệt nói dối: "Phải."
Phó Nam chớp chớp đôi mắt to nhìn chú Chu.
Chu Lẫm cướp lấy di động rồi cúp máy.
Anh muốn bạn học nhỏ nói dối là bọn họ cũng chưa ăn gì để kiếm cớ qua tìm cô, nhưng bạn học nhỏ quá ranh ma, Chu Lẫm sợ bị lộ.
Không ăn lẩu được, Chu Lẫm đành chơi game với bạn học nhỏ, chơi tới 7 giờ 30, nghĩ rằng cô cũng sắp về tới nơi rồi nên Chu Lẫm hỏi bạn học nhỏ có muốn uống nước hoa quả không để anh xuống tầng mua. Phó Nam suy nghĩ cẩn thận một chút rồi nói muốn ăn kiwi, Chu Lẫm liền bỏ lại bạn học nhỏ tự chơi, anh cầm di động ra khỏi cửa.
Đến cổng chính tiểu khu, một chiếc Land Rover lái vào, đèn xe chói mắt, Chu Lẫm tránh sang một bên, tùy ý liếc nhìn cửa sổ xe một cái.
Trên ghế lái phụ, Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn thấy anh.
Ánh mắt Chu Lẫm chỉ dừng lại trên mặt cô một giây, lập tức rời sang ghế lái, Trình Cẩn Ngôn cũng nhận ra anh, hơi gật đầu, vừa nho nhã lại lễ độ.
Trong chớp mắt, Land Rover chạy qua, Chu Lẫm mỉm cười đứng tại chỗ khoảng một phút rồi đi mua kiwi cho bạn học nhỏ.
Lúc tính tiền, Đường đẹp trai trong nhóm WeChat nhắc đến anh: "Lão đại, chủ nhật phải nắm chắc cơ hội đấy, tuần sau tới lượt nhiệm vụ của anh rồi, muốn theo đuổi cũng không có thời gian rảnh đâu."
Không biết vì sao trên màn hình di động hình như hiện ra gương mặt nho nhã lễ độ kia của Trình Cẩn Ngôn.
Chu Lẫm cười khẩy, đám nhóc đều gọi chị dâu cả rồi, nếu để người khác cướp đi thì mặt mũi lão đại của anh đặt ở đâu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!