Người chết là một kẻ lang thang trung niên, ngực và bụng tổng cộng bị đâm mười ba nhát dao, bộ phận sinh dục bị cắt bỏ. Theo giám định của pháp y, vết thương chí mạng là nhát dao đầu tiên ở ngực, sau khi nạn nhân chết, hung thủ lại chém thêm nhiều nhát nữa.
Không thể nghi ngờ, đây là một vụ án báo thù.
Người báo án là một bà lão, bà không thấy mèo đâu nên xuống tầng tìm mèo, ai ngờ lại thấy xác chết. Bà lão hết hồn, toàn bộ quá trình lúc lấy lời khai phải có người trong nhà đi cùng vì tâm trạng bà không ổn định. Cảnh sát chạy cả một ngày gần hiện trường vụ án mà không tìm được nhân chứng nào, trên người nạn nhân cũng không phát hiện bất kì món đồ nào có thể chứng minh thân phận của nạn nhân. Theo camera giám sát ghi nhận, kẻ lang thang nằm trên cầu vượt suốt một ngày, từ khi anh ta rời khỏi cây cầu đến lần cuối cùng anh ta biến mất khỏi phạm vi quan sát, cảnh sát đã xem xét rất nhiều lần, tạm thời không phát hiện ra nhân vật khả nghi nào.
Buổi tối họp, trước tiên Lưu mắt kính giới hạn lại khả năng tìm kiếm hung khí của hung thủ, hung khí là một con dao làm bếp rất bình thường, trong siêu thị lẫn cửa hàng tạp hóa đều có bán, hung thủ lại rất cẩn thận, không để lại bất kì dấu vân tay hay dấu vết gì ở hiện trường cả.
"Bộ phận sinh dục bị cắt, tôi nghi ngờ nạn nhân có hành động thấp hèn bỉ ổi, có tiền án cưỡng hiếp." Triệu Cữu nặng nề nói, "Sau khi nạn nhân chết, hung thủ còn đâm thêm nhiều nhát dao nữa, những vấn đề tranh chấp khác thì không cần cố ý cắt bộ phận sinh dục như vậy."
Chu Lẫm gật đầu, bảo Triệu Cữu sắp xếp tất cả các vụ án có liên quan trong vòng hai năm qua trên báo thành phố Giang, bao gồm mấy vụ nữ giới tự tử hoặc mấy vụ tự tử không thành. Nữ giới bị xâm phạm nếu như lựa chọn che giấu sự thật, thông thường có hai loại khả năng, một là cố gắng quên đi mà tiếp tục trải qua cuộc sống của người bình thường, một loại khác rất có khả năng không chịu nổi ám ảnh tâm lý nghiêm trọng mà lựa chọn việc coi thường mạng sống của bản thân.
"Nữ giới là chính nhưng cũng không ngoại trừ nam giới và trẻ vị thành niên." Dừng lại một lát, Chu Lẫm bổ sung thêm.
Phòng họp chợt trở nên im ắng, tính tình Thiết Thương Lý nóng nảy, không kìm lòng được mà mắng một câu.
"Chứng cứ không đủ, báo thù chỉ là một trong những ý tưởng để phá án thôi, không loại trừ khả năng hung thủ có tâm lý biến thái, tùy ý chọn một nạn nhân vô tội." Ánh mắt dừng lại trên người Thiết Thương Lý vài giây, Chu Lẫm gõ vào tấm hình của nạn nhân, sau đó bảo mấy người ngày mai đến khu vực hỏi thăm những kẻ lang thang, thử xem có người nào quen biết nạn nhân hay không.
Nhiệm vụ lần này như mò kim đáy biển, những cảnh sát ở đơn vị khác cũng đều tăng thêm nhân lực.
Liên tục ba ngày liền, Lâm Nguyệt không nhận được tin tức gì của Chu Lẫm, cô cứ như bị bệnh, cứ một lúc sẽ lại nhìn di động một lần, sợ không thể ngay lập tức nhìn thấy cuộc gọi hoặc là tin nhắn WeChat của Chu Lẫm.
"Lâm Nguyệt, cậu không sao chứ, tớ thấy gần đây tâm trạng của cậu rất hoảng hốt." Buổi trưa ở căn tin, chú ý tới Lâm Nguyệt nhìn di động rất nhiều lần, Hà Tiểu Nhã quan tâm hỏi.
Lâm Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười: "Không có gì, tớ có hẹn gọi điện thoại với phụ huynh của một học sinh, chỉ sợ bỏ lỡ thôi."
Hà Tiểu Nhã nửa tin nửa ngờ.
Lâm Nguyệt cũng không nhìn di động nữa mà tập trung ăn cơm, chị Vương nói về chuyện học sinh trong lớp gây rối, cô chỉ mỉm cười lắng nghe, không khác gì bình thường. Nhưng buổi chiều ở văn phòng, Trình Cẩn Ngôn soạn bài xong, theo thói quen nhìn về phía Lâm Nguyệt, chỉ thấy Lâm Nguyệt đang ngơ ngác nhìn màn hình di động, gò má trắng nõn, mi mắt rủ xuống, có một loại lo lắng vô hình đang bủa vây cô.
Trình Cẩn Ngôn vô cùng chắc chắn cô đang gặp phiền phức, có vẻ là loại chuyện rất khó giải quyết.
Di chuyển con chuột máy tính, anh ta ấn vào ảnh đại diện QQ của Lâm Nguyệt, Trình Cẩn Ngôn gõ chữ: "Đều là đồng nghiệp, có gì phiền phức thì cứ nói ra, có lẽ tôi có thể giúp được."
Liên tục đã có hai đồng nghiệp hỏi cô rồi, Lâm Nguyệt cười khổ, xem ra mấy ngày này biểu hiện của cô rất rõ ràng, điều này không thể được, cuộc sống riêng không thể làm ảnh hưởng đến công việc được.
Ngay lúc cô chuẩn bị trả lời Trình Cẩn Ngôn, màn hình di động đột nhiên sáng lên, Lâm Nguyệt theo bản năng cầm lấy di động.
Rốt cuộc người đàn ông biến mất ba ngày cũng gửi tin nhắn WeChat cho cô: "Buổi tối ngủ sớm nhé, anh không trở về đúng giờ được, để cửa phòng ngủ, đừng đợi."
Đổi lại là thời điểm khác, sự chú ý Lâm Nguyệt chắc chắn sẽ đặt trên bốn chữ "để cửa phòng ngủ" nhưng bạn trai cảnh sát đang bận rộn đã ba ngày không về, rốt cuộc tối nay có thể gặp mặt được rồi, Lâm Nguyệt không thèm để ý là phòng ngủ hay phòng khách nữa.
Cô không chút do dự trả lời: "Vâng, anh nhớ cẩn thận đấy."
Trong chiếc SUV màu đen, Đường Hiên lái xe về cục cảnh sát, Chu Lẫm tạm thời có thời gian xem di động, vốn chỉ muốn thông báo một tiếng nhưng thấy cô lại căn dặn anh cẩn thận, Chu Lẫm mỉm cười: "Bé con, không có gì nguy hiểm đâu, yên tâm đi."
Lâm Nguyệt nhìn thấy thì rất yên tâm, ngẫm lại Chu Lẫm đã điều tra vụ án suốt ba ngày, hay là vụ án đã được phá rồi nhỉ?
Nghĩ vậy, Lâm Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rơi xuống ảnh đại diện của Chu Lẫm. Bầu trời đêm đen kịt có thêm ánh trăng nho nhỏ cong cong, vào hôm đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi này, Lâm Nguyệt dường như chìm trong mật ngọt.
Bàn làm việc ở ngay đối diện, Trình Cẩn Ngôn nhìn thấy những thay đổi cảm xúc trên gương mặt cô giáo trẻ, tận mắt thấy cô lo lắng cầm lấy di động, đọc xong tin tức của người nào đó thì lông mày giãn ra, khẽ nở nụ cười dịu dàng, dường như có gió xuân thổi tan nỗi lo lắng trong lòng cô, gò má trắng nõn mềm mại, làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy ấm áp.
Là người nhà hay là...
Thấy nội dung cô gửi tới, phía sau "Thật sự không có chuyện gì" còn kèm theo một gương mặt tươi cười, Trình Cẩn Ngôn lại cảm thấy không cười nổi mà hơi lo lắng.
Chạng vạng khi tan học, Lâm Nguyệt rời khỏi phòng làm việc không lâu thì Trình Cẩn Ngôn cũng thu dọn đồ đạc rời đi, lái xe chạy khỏi sân trường vô tình nhìn thấy Lâm Nguyệt dẫn Phó Nam đi trên lề đường. Trình Cẩn Ngôn lái xe ngang qua, từ từ dừng trước mặt hai người họ, kéo cửa sổ xe xuống.
"Thầy Trình!" Ánh mắt Phó Nam sáng lên.
Trình Cẩn Ngôn mỉm cười với cậu bé, sau đó hỏi Lâm Nguyệt: "Tôi đến siêu thị mua đồ, có đi ngang qua tiểu khu của hai người, tiện đường đưa hai người một đoạn nhé?"
Lâm Nguyệt còn chưa nói, Phó Nam đã hưng phấn đáp: "Con và cô giáo cũng muốn đi siêu thị!" Trong nhà không có đồ ăn, cô giáo nói muốn đi siêu thị mua thức ăn mà.
"Trùng hợp vậy, thế thì lên xe đi." Trình Cẩn Ngôn mỉm cười mời.
"Cảm ơn tổ trưởng." Đúng là tiện đường, Lâm Nguyệt hào phóng chấp nhận ý tốt của đồng nghiệp, cùng Phó Nam ngồi sóng vai ở ghế sau.
Văn phòng có bốn người phụ nữ, Hà Tiểu Nhã, Tưởng Tư Di đều khá tò mò với vẻ ngoài xuất chúng của Chu Lẫm, từng nghe ngóng từ Lâm Nguyệt nên Trình Cẩn Ngôn biết Chu Lẫm là cảnh sát hình sự. Anh ta khởi động chiếc xe Land Rover, Trình Cẩn Ngôn cười hỏi Phó Nam: "Hôm nay chú Chu không đến đón Nam Nam à, có phải lại tăng ca rồi không?"
Cái miệng nhỏ của Phó Nam chu lên: "Đã ba ngày không về nhà rồi ạ." Cậu bé rất nhớ chú Chu.
Trình Cẩn Ngôn giật mình, thoáng nhìn sang nét mặt buồn chán không vui của bạn học nhỏ, anh ta theo bản năng nói giúp Chu Lẫm: "Chú Chu là cảnh sát, cảnh sát phải tăng ca để bắt người xấu, Nam Nam đừng trách chú ấy nhé."
Phó Nam hiểu: "Con không tức giận, con chỉ muốn chú Chu mau trở về thôi."
Phía trước là đèn đỏ, Trình Cẩn Ngôn dừng xe lại rồi quay đầu nhìn Lâm Nguyệt, giọng điệu đầy quan tâm: "Cảnh sát Chu không có nhà, trong nhà vẫn còn người chăm sóc Nam Nam chứ?"
Lâm Nguyệt che giấu theo bản năng: "Trước tiên Nam Nam ở bên chỗ tôi, cảnh sát Chu về thì mới qua đón."
Trình Cẩn Ngôn cười với Phó Nam: "Vậy thì tốt rồi."
Phó Nam hiểu chuyện thầm thừa nhận lời cô giáo nói, cô giáo còn muốn yêu đương với thầy Trình mà, không thể để thầy Trình hiểu lầm được.
Đèn xanh sáng lên, Trình Cẩn Ngôn tiếp tục lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu, Lâm Nguyệt đang kiên nhẫn nghe Phó Nam nói chuyện trên lớp, cô vừa xinh đẹp lại yên tĩnh, nhưng Trình Cẩn Ngôn nghĩ đến mỗi lần Chu Lẫm tăng ca đều do Lâm Nguyệt chăm sóc Phó Nam, nghĩ đến Chu Lẫm tăng ca trở về, mỗi lần đến đón Phó Nam đều sẽ gặp Lâm Nguyệt.
Càng trùng hợp hơn là, Chu Lẫm tăng ca ba ngày rồi, tâm trạng của Lâm Nguyệt cũng không yên trong ba ngày này, vậy cô đang lo lắng cho Chu Lẫm sao?
Hy vọng chỉ là anh ta nghĩ nhiều thôi.
Phần cơm tối Lâm Nguyệt làm cho Chu Lẫm chỉ xào với ớt vì anh thích ăn cay.
"Cô ơi, tối nay chú Chu trở về ạ?" Phó Nam thông minh hỏi, trong đôi mắt to chứa đầy sự mong chờ.
Lâm Nguyệt gật đầu: "Đúng, chỉ là chú Chu không nói mấy giờ, có thể sẽ rất muộn."
Vậy thôi Phó Nam cũng vui lắm rồi, vừa ăn cơm vừa ngó ra ngoài cửa, ăn xong mà chú Chu vẫn chưa về, Phó Nam hơi thất vọng, sau đó kiên trì chờ chú Chu trở về mới chịu đi ngủ. Lâm Nguyệt cũng có kế hoạch như thế, cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV với Phó Nam, đại khái do đồng hồ sinh học nên khoảng 9 giờ Phó Nam đã buồn ngủ không chịu nổi, cậu ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nói, đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
Dỗ bạn học nhỏ xong, trước tiên Lâm Nguyệt trở về phòng chuẩn bị bài, hơn 10 giờ, cô thu dọn bàn học rồi cầm quyển tư liệu gốm sứ ra sofa ngoài phòng khách ngồi đọc. Cuối tháng mười nên buổi tối hơi lạnh, ghế sofa bằng da có độ co giãn tốt, dựa vào rất thoải mái, dần dần Lâm Nguyệt cũng không chịu nổi, cô nhìn di động, 12 giờ 30 đêm rồi.
Mở WeChat ra, Chu Lẫm không gửi thêm tin nhắn nào nữa, hai chữ "đừng đợi" nói rõ là anh đã biết sẽ trở về rất muộn.
Đã 12 giờ rồi, cách bình minh còn 6 tiếng nữa, muộn đến thế sao? Có lẽ khoảng 1 giờ anh sẽ về.
Lâm Nguyệt thu dọn xong thì ôm gối ra phòng khách, buồn ngủ đến mức nằm luôn trên sofa, như vậy anh vừa đi vào thì cô có thể nghe thấy ngay.
Cục cảnh sát.
Điều tra ba ngày liên tục, rốt cuộc đội hình sự cũng tìm được manh mối, có một người lang thang nói, đại khái là khoảng nửa tháng trước nhìn thấy nạn nhân và một người lang thang mới trẻ tuổi ăn cơm với nhau, thời gian cách đây khá lâu rồi, đối phương không nhớ rõ diện mạo của kẻ lang thang trẻ tuổi đó, chỉ khẳng định một điều đó là một người đàn ông đẹp trai cao 1m75 trở lên, tuổi tác khoảng từ 20 - 30 tuổi, dù tóc tai rối bù bẩn thỉu cũng làm cho người cung cấp manh mối cảm thấy rất đẹp trai.
Tạm thời kẻ tình nghi sẽ được xác định là người lang thang trẻ tuổi này, đường dây sát thủ biến thái không có đột phá nào, chỉ có thể bắt tay vào điều tra theo hướng trả thù.
Trên bàn họp xếp đầy các tư liệu vụ án, tất cả đều là những vụ án chưa giải quyết về cưỡng hiếp mà Triệu Cữu đã lọc ra, bao gồm mấy vụ nữ giới tự sát hoặc là tự sát không thành. Mấy cảnh sát phụ trách vụ án này đều tăng ca, không ai nói một lời, chỉ có tiếng lật giấy tờ đều đặn của mọi người.
Ba giờ sáng, căn cứ vào tuổi tác của kẻ tình nghi, Chu Lẫm chia hai tư liệu của vụ án thành năm phần, vào sáng sớm ngày mai, đội hình sự sẽ thay phiên nhau đi điều tra những người có liên quan.
"Mấy ngày nay cực khổ rồi, mọi người mau về nhà ngủ bù đi." Nhìn đồng hồ treo trên vách tường, Chu Lẫm tuyên bố giải tán.
Không ai reo hò, nếu thật sự kẻ tình nghi vì trả thù mới giết người lang thang kia, vậy vụ án này nhất định rất nghiêm trọng.
Chu Lẫm là người cuối cùng rời khỏi cục cảnh sát, xe dừng lại ở dưới tiểu khu, đã là 4 giờ kém 20 phút rồi.
Xuống xe, Chu Lẫm ngửa đầu nhìn lên, tầng năm là nhà của anh, đèn phòng khách vẫn còn sáng.
Có vẻ cô cố ý để đèn, cũng như đêm đó, anh đẩy cửa ra, một căn nhà sáng đèn bình thường nhưng lại làm lòng anh rất ấm áp.
Một phút sau, Chu Lẫm nhẹ nhàng xoay chìa khóa vào nhà. Phòng khách khá yên tĩnh, ba ngày không về nhà, dường như khắp nơi đều là hơi thở của cô, chỉ có hai tiếng đồng hồ thôi, Chu Lẫm trực tiếp đi tới phòng ngủ chính, vừa đi vừa cởi quần áo đầy bụi bẩn, chỉ còn lại quần sịp, không phải anh muốn làm gì mà là không muốn làm bẩn giường của cô.
Cửa phòng ngủ chính mở một nửa, đèn vẫn sáng, Chu Lẫm đi tới cửa, vừa muốn đẩy cửa ra thì đột nhiên phát hiện trên giường không có người, chăn đệm chỉnh tề, đầu giường vẫn đặt con gấu nhỏ màu trắng. Chu Lẫm nhíu mày, xoay người lại, hai căn phòng đối diện đều đóng cửa. Cô không phải người phụ nữ nhiệt tình chạy tới làm ấm giường cho anh, Chu Lẫm suy nghĩ, nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng khác ra.
Sau khi quen với bóng tối, Chu Lẫm nhìn một cái liền xác nhận trên giường chỉ có Phó Nam.
Đóng cửa lại, Chu Lẫm mang theo tâm trạng phức tạp đi tới phòng khách.
Trên ghế sofa da trâu màu cà phê, cô đang nằm cuộn mình trên đó, hai tay ôm ngực, áo len màu trắng và váy dài màu hạnh nhân, màu nhạt thanh nhã tương phản mãnh liệt với ghế sofa màu sẫm, dưới làn váy lộ ra đôi chân trắng nõn, cô đi tất trắng, giống như con mèo trắng nhỏ nhắn, tội nghiệp nằm chờ ai đó về nhà.
Trong giây phút đó, Chu Lẫm thật sự muốn mắng cô, anh đã nói không muốn cô chờ rồi mà, tại sao cô lại ngây ngốc chờ cả một đêm vậy? Buổi tối lạnh như thế, cô không sợ bị cảm à?
Nhưng sự tức giận vừa bùng lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị sợi tóc tán loạn che lấp thì lửa giận lập tức bị dập tắt.
Chu Lẫm cúi người, một tay cẩn thận luồn vào dưới cổ cô, một tay cố gắng nâng khuỷu chân cô lên, lúc đứng dậy, đôi mắt đen nặng nề vẫn nhìn khuôn mặt cô.
Cơ thể được nâng lên, Lâm Nguyệt tỉnh giấc, cô mở mắt ra thì thấy chói mắt do ánh đèn nên khó chịu nhắm mắt lại.
"Về phòng ngủ." Chu Lẫm thấp giọng nói.
Lâm Nguyệt không mở mắt ra được, người thì đã tỉnh, sát bên tai là lồng ngực ấm áp và nhịp tim mạnh mẽ của anh. Trong nháy mắt, nhiều vấn đề lướt qua trong đầu, mấy giờ rồi, vụ án giải quyết được rồi sao, ngày mai anh còn đi nữa không... Đèn phòng khách đã được anh tắt đi, rốt cuộc Lâm Nguyệt cũng nhớ tới chuyện quan trọng nhất, ngửa đầu hỏi anh: "Anh ăn cơm tối chưa? Em có để phần cơm cho anh đấy."
Đều là những món anh thích.
Chu Lẫm dừng chân lại, quay đầu nhìn phòng bếp, hít mũi ngửi thử, quả nhiên ngửi thấy mùi đồ ăn. Người phụ nữ của mình nấu cơm cho mình, coi như anh ăn rồi cũng thấy đói, nhưng anh càng buồn ngủ hơn, ba đêm rồi chưa được nằm trên chiếc giường chân chính để ngủ, bây giờ anh chỉ muốn đi ngủ thôi, nếu không phải có người yêu thì tối nay anh còn định không về nhà luôn, tiết kiệm thời gian, trực tiếp ngủ nửa tiếng ở cục cảnh sát cho rồi.
"Sáng mai ăn, giờ đi ngủ trước đã." Anh bước vào phòng ngủ chính, Chu Lẫm vừa tắt đèn vừa nói.
Lâm Nguyệt nghe theo anh hết.
Chu Lẫm thả cô lên giường, Lâm Nguyệt nhanh chóng trải chăn ra, nhưng có thể do đang ngủ say bị đánh thức nên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, Lâm Nguyệt hiểu ý anh muốn ngủ chung, nhưng cô cũng không cảm thấy quá khẩn trương như lúc hôn môi hoặc do người đàn ông bên cạnh chưa đưa ra ám hiệu gì cả.
Trải chăn xong, Lâm Nguyệt vừa mới đặt gối ra giữa, Chu Lẫm liền nằm xuống, đưa tay kéo cô vào lòng rồi ôm cô từ phía sau.
Bờ vai rộng lớn, cánh tay mạnh mẽ, hô hấp ấm áp, trái tim Lâm Nguyệt chợt đập nhanh hơn, coi như cũng có phản ứng nên có của lần đầu tiên chung chăn chung gối với bạn trai rồi.
"Giúp anh đặt đồng hồ báo thức lúc 6 giờ." Chu Lẫm hôn nhẹ lên mái tóc của cô rồi nhắm mắt lại.
Lâm Nguyệt vâng một tiếng, giơ tay tìm thấy di động anh vừa đặt trên đầu giường, vì được gặp lại bạn trai mà trái tim rất thỏa mãn, lúc thoáng nhìn đồng hồ trên màn hình, đột nhiên cô khựng lại. Đã 4 giờ sáng rồi, cách thời gian anh rời giường chỉ còn lại hai tiếng thôi.
Vài giây ngắn ngủi, hô hấp bên tai đã trở nên vững vàng, người đàn ông thích hôn cô như vậy bây giờ lại mệt đến mức hai người chung chăn chung gối mà anh không còn sức để hôn cô nữa.
Đau lòng đến nỗi muốn khóc luôn.
Đặt đồng hồ báo thức xong, Lâm Nguyệt hoàn toàn không ngủ được, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi nên cô duy trì một tư thế không nhúc nhích, không biết qua bao lâu, đại khái là anh mỏi tay quá, rút cánh tay ra xoay người sang chỗ khác, lúc này Lâm Nguyệt mới nhìn thời gian, 5 giờ 10 phút. Đặt di động xuống, Lâm Nguyệt từ từ xoay người, trời sáng rồi, căn phòng vẫn còn khá tối, người đàn ông chỉ đắp chăn ngang hông, để lộ tấm lưng rắn chắc rộng rãi.
Mùi mồ hôi thoảng qua nhưng không khó ngửi chút nào.
Lâm Nguyệt vô cùng nhớ cái ôm của anh, nhưng nghĩ đến người đàn ông này vừa mới ngủ có 1 tiếng đồng hồ thôi, cô đành nhịn.
5 giờ 40 phút, Lâm Nguyệt lặng lẽ rời giường, lấy di động và bàn chải đánh răng, cốc nước để đánh răng rửa mặt trong phòng vệ sinh, thu dọn đơn giản xong thì đi ra. Thức ăn đều đã có sẵn, hâm nóng lại là được, bận rộn xong thì đồng hồ báo thức vang lên.
Tắt đồng hồ báo thức, Lâm Nguyệt đi vào phòng ngủ chính. Anh vẫn ở trong tư thế ngủ như trước khi cô rời đi, Lâm Nguyệt rất muốn cho anh ngủ thêm vài phút nữa nhưng lại sợ làm lỡ việc của anh, vòng tới phía đối diện Chu Lẫm, cô ngồi xổm xuống nhẹ giọng gọi anh: "Chu Lẫm."
Chỉ hai chữ nhưng trong phút chốc người đàn ông đã mở mắt ra ngay.
Lâm Nguyệt giật mình, sợ hãi nhìn anh, trong đôi mắt anh vằn tia máu, đỏ đến đáng sợ.
Giống như máy móc bị quá tải, tuy rằng Chu Lẫm đã tỉnh rồi nhưng anh vẫn phải bỏ ra vài giây để "khởi động máy", vì thế không phát hiện ra nỗi sợ hãi của cô gái nhỏ, giây đầu tiên khi tầm mắt nhìn rõ thì thấy đôi mắt trong vắt như suối của cô lặng lẽ có hai dòng nước mắt chảy xuống, đang nhìn anh chằm chằm. Lúc này đại não Chu Lẫm đã khởi động được một chút, mới sáng sớm đã khóc cái gì?
"Có chuyện gì thế?" Lập tức ngồi thẳng dậy, Chu Lẫm trực tiếp kéo cô ôm lên đùi, nghiêng đầu nhìn cô.
Lâm Nguyệt không có chuyện gì, chỉ đau lòng mà thôi, cô cúi đầu lau mặt, vừa bỏ mu bàn tay xuống thì nhìn thấy bên đùi khác của anh có sự thay đổi rất lớn, cô đang ngồi ở trong. Lời đến miệng lập tức ngừng lại, Lâm Nguyệt ngẩn người, ánh mắt không kìm được mà nhìn dọc theo phía trên đùi của anh, mép quần sịp màu xám, sau đó...
"6 giờ rồi." Khuôn mặt Lâm Nguyệt đỏ lên, vội nhảy ra khỏi cái ôm của anh giống như bị bỏng, báo thời gian xong liền chạy mất dép.
Chu Lẫm:...
Không thấy bóng dáng bạn gái đâu nữa, Chu Lẫm nghi ngờ nhìn xuống dưới, nhìn một chút thì bật cười, sự nặng nề của vụ án mấy ngày này đã bị quét sạch sành sanh. Mẹ nó, anh thức đêm tăng ca mệt muốn chết, đói bụng suýt ngất, đau đầu mỏi mắt, ngược lại người anh em này lại khỏe thế không biết, kiên trì oai phong, cơ bụng còn không vinh quang được đến thế.
Cân nhắc ngồi khoảng hai phút, Chu Lẫm vò mái tóc, nhìn cửa ra vào rồi nghênh ngang đi ra ngoài.
Bạn học nhỏ vẫn còn đang ngủ, cô thì đang quay lưng lại với anh dọn thức ăn, thời gian có hạn, Chu Lẫm tắm rửa trong vòng ba phút, lúc đánh răng anh nhìn thấy đôi mắt đỏ của mình trong gương. Ba đêm rồi chưa được ngủ, vành mắt đen sì vằn tia máu, dáng vẻ này khá dọa người. Cô khóc là vì thấy vậy sao?
Cô gái nhỏ đúng là cô gái nhỏ, hơi tí là khóc.
Nhưng vì sao anh lại cảm thấy thoải mái thế nhỉ?
Nhổ nước súc miệng ra, Chu Lẫm lau mặt, trở về phòng thay quần áo rồi đi tới phòng ăn tìm cô.
"Anh ăn xong rồi mới đi chứ?" Lâm Nguyệt cố gắng không nghĩ tới cảnh tượng kia, dọn cơm cho anh xong, cô cố ý ngồi phía đối diện hỏi.
"Ừ." Chu Lẫm vỗ vỗ ghế bên cạnh rồi gọi cô: "Qua đây, anh có lời muốn nói với em."
Gương mặt bình tĩnh nghiêm túc đó khiến Lâm Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều đã đi qua, kết quả vừa muốn ngồi xuống, đột nhiên người đàn ông nắm lấy eo của cô, trong chớp mắt ấn cô ngồi xuống đùi mình. Lâm Nguyệt hoảng hốt, nhưng sợ cũng vô dụng, Chu Lẫm giữ lấy gáy cô rồi vội vàng hôn lên môi cô, vừa mút vừa hôn, nụ hôn này kéo dài khoảng vài phút.
"Ăn cơm trước đi." Sờ sờ đôi môi tê rần, Lâm Nguyệt cúi đầu nói.
"Ăn em còn hiệu quả hơn ăn cơm." Chu Lẫm ôm chặt cô một lúc, ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn thả cô xuống ghế bên cạnh.
Lâm Nguyệt lén lút nhìn anh, Chu Lẫm đói như điên, một tay bưng bát cơm, tay còn lại gắp rau, không có chút hình tượng nào gắp vào bát rồi nhét vào miệng. Trong lòng Lâm Nguyệt đầy chua xót, cô múc một bát canh xương sườn cho anh, Chu Lẫm ăn cơm xong thì vội uống bát canh.
Anh nhanh chóng ăn xong, lúc này Lâm Nguyệt mới hỏi tiến triển vụ án.
"Nhanh thôi, nếu thuận lợi thì tuần này có thể kết án rồi." Chu Lẫm cũng không khẳng định với cô.
Lâm Nguyệt bắt đầu lo lắng, tuần này mới trôi qua được một nửa, lẽ nào anh còn phải thức thêm bốn hôm nữa à?
Dường như biết cô đang nghĩ gì, Chu Lẫm hoàn toàn không để ý: "Anh quen rồi."
Lâm Nguyệt cụp mắt, không biết nên nói gì, cái gì mà ăn cơm đúng giờ, cẩn thận tự chăm sóc bản thân, đều vô ích hết, không có chút tác dụng nào, căn bản là anh không có thời gian cho bản thân.
"Nam Nam rất nhớ anh, anh đi thăm nó đi." Thở dài một cái, Lâm Nguyệt cười nói.
Lúc này đến lượt Chu Lẫm không nói được lời nào, thấy cô yên lặng dọn dẹp bát đũa, anh gật đầu rồi đứng dậy đi thăm bạn học nhỏ. Bị người ta gọi dậy sớm, Phó Nam vốn hơi tức giận khi rời giường nhưng vừa nhìn thấy chú Chu, cậu bé lập tức vui vẻ vô cùng, nằm bò trên người chú Chu hỏi đủ điều. Chu Lẫm vốn muốn ở lại với bạn gái thêm mấy phút nhưng bị bạn học nhỏ làm phiền nên không có cơ hội nào.
"Anh phải đi rồi, buổi tối đừng chờ nhé." Đứng ở cửa, Chu Lẫm nhìn Lâm Nguyệt chằm chằm rồi cất tiếng nói.
Hôm nay cho dù nửa đêm trở về anh cũng không định nói cho cô biết.
Lâm Nguyệt hiểu ý anh, từng có kinh nghiệm nên cô cũng sẽ không ngẩn người chờ đợi nữa.
Cứ để cửa phòng ngủ chính cho anh là được.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!