Hi Văn vẫn chưa thôi ấm ức, đứng đó nhìn anh mãi một hồi rồi mới bỏ đi lên phòng.
Đứng nhìn theo bóng của cô, Đàm Gia Tường bất giác đưa tay lên khoé môi, rồi chạm qua một lượt ở vành môi dưới, dường như sự ngọt ngào tươi trẻ vẫn còn đọng lại nơi này.
Lúc bà Chu và bé Hân quay lại, trong nhà vẫn không có gì khác thường, đồ đạc trong nhà không mất đi thêm một thứ gì nữa.
Nhưng họ lại nhận ra một chuyện khác, đó là việc Hi Văn và Đàm Gia Tường không nói gì với nhau, mà cô dường như cứ đang giữ chuyện gì đó ở trong lòng.
Đang tưới rau ở ngoài vườn, cô lại nghe tiếng của anh gọi.
"Hi Văn."
Cô đánh mắt nhìn vào bên trong một cái rồi vờ như không nghe thấy gì, dù sao thì tiếng vòi nước ở ngoài đây khá lớn, nếu anh có muốn nhăn nhó với cô thì chỉ cần nói như thế là xong.
Đàm Gia Tường đứng ở phòng khách, không thấy Hi Văn đi vào lại gọi thêm lần nữa.
"Hi Văn."
Cô ở ngoài vườn trông rất đắc ý, xem ra vẫn còn ghi thù chuyện anh tự ý hôn mình.
Thấy anh không gọi được mình vào trong nhà, cô vừa chăm sóc rau vừa cười mỉm, tỏ ra đắc ý, còn lẩm bẩm.
"Đứng đó mà gọi một mình anh đi.
Tôi sẽ không vào đâu."
"Vậy sao?"
Giọng nói khàn khàn của Đàm Gia Tường vang lên sát gần phía sau làm Hi Văn giật mình hét toáng, buông luôn cả cái vòi nước xuống đất.
Cô quay phắt lại nhìn, thấy anh đứng ở đó thì mặt mũi càng thêm tái mép.
Anh nhìn cô rồi liếc mắt nhìn cái vòi nước đang xả ào ào vào trong vườn rau nhà mình, mặt vẫn bình thản không chút lắng lo.
"Nhà tôi xem ra sắp có lũ lụt rồi."
Cô há hốc mồm, sực nhớ ra mình vẫn chưa tắt vòi nước, lúc nhìn lại thì nước đã tràn lan vào trong chỗ trồng rau, đến mức có vài bụi rau sắp bung cả rễ cây lên.
Bối rối ngồi xuống, cô cầm vòi nước lên thì lại bị sức nước quá mạnh làm cho văng tứ tung, nước bắn ngược vào người, bộ dạng vô cùng thảm hại.
"Ôi trời ơi."
Hi Văn loay hoay với cái vòi nước, cả người cô bây giờ đã ướt nhẹp, vậy mà Đàm Gia Tường còn đứng ở đó ôm bụng cười quằn quại.
Anh chưa bao giờ thấy cô trong bộ dạng buồn cười như thế, chẳng khác nào cô bé lọ lem đang vụng về chăm sóc cho khu vườn nhỏ nhà mình.
Tiếng nước ồ ạt xối vào mặt, cô nhìn anh qua lớp màn mỏng của nước, lớn giọng vì sợ anh không nghe được.
"Này.
Anh còn đứng đó là sao? Tắt nước đi mau lên."
Anh không những không tắt, còn chạy đến giật lấy vòi nước trên tay Hi Văn rồi dội nước vào người làm cô ướt sũng.
Cô cũng không chịu thua, chạy đến muốn tranh giành với anh.
Hai người chạy vòng quanh vườn rau, nhanh chóng bị nước làm cho ướt hết cả.
Trong âm thanh của tiếng nước, màu nắng cùng gió xuân, có tiếng cười đùa của hai người.
"Bạch Hi Văn.
Đứng lại."
"Không đứng.
Không đứng."
Cả một buổi sáng vật lộn ngoài vườn rau, đến khi vào nhà thì cả Đàm Gia Tường và Hi Văn đều giống như chuột lột.
Anh để thân thể mình như thế mà đi lên lầu rồi lấy cho cô một bộ quần áo và vài cái khăn bông dày.
"Tắm trước đi."
Cô chớp mắt nhìn anh.
"Như vậy không được đâu."
"Có gì không được? Hay em muốn tắm ch ung với tôi?"
Cô hé môi, còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài cổng đã có tiếng còi xe vang lên.
Anh hướng mắt nhìn ra bên ngoài, không hiểu sao trên khuôn mặt lãnh đạm lại lộ ra những tia lo lắng.
Bà Chu biết ngay người ở bên ngoài kia là ông Đàm, nên vội vàng chạy vào nhắc nhở anh và Hi Văn hãy mau thay quần áo.
Nếu để ông thấy họ trong bộ dạng này, còn biết anh đã gần gũi với cô hơn trước thì nhất định sẽ lớn chuyện.
Anh thì không sao, nhưng người ngây thơ như Hi Văn sẽ bị ông gây khó dễ.
Mái tóc đen dài của Hi Văn ướt sũng, có vài sợi dính trên khuôn mặt trắng mềm, vài sợi lưa thưa rũ trên trán trông rất đáng yêu.
Cô nhìn theo ra hướng cửa rồi lại nhìn anh, lo lắng hỏi.
"Ông chủ về rồi.
Nên...!nên giải thích thế nào đây?"
Đàm Gia Tường không trả lời, chỉ thấy anh đưa tay cầm nắm đấm cửa phòng tắm, bước vào còn kéo theo cả cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Em Đến Là Để Yêu Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Em Đến Là Để Yêu Anh, truyện Em Đến Là Để Yêu Anh , đọc truyện Em Đến Là Để Yêu Anh full , Em Đến Là Để Yêu Anh full , Em Đến Là Để Yêu Anh chương mới