Sự đùa cợt của Diệp Dung cuối cùng cũng không nhận được câu trả lời, sau khi hai người cùng Đỗ Hướng ăn uống xong xuôi, cũng đã gần ba giờ chiều.
Kể từ khi đến Thanh Ninh, Diệp Dung vẫn còn chưa đi dạo một vòng cho đàng hoàng.
Vốn dĩ muốn ra ngoài đi dạo một chút, lại bị cuộc gọi video của Loạn Ly làm trì hoãn.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong video của Loạn Ly, Diệp Dung đột nhiên có một dự cảm không lành.
Cho đến khi máy ảnh điện thoại của Loạn Ly xoay đến biển báo dừng của Thanh Ninh, Diệp Dung trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng, ngay lập tức cúp cuộc gọi video của nàng.
Ba mươi giây sau, Loạn Ly gửi cho Diệp Dung một gói biểu tượng cảm xúc giương nanh múa vuốt.
Diệp Dung liếc nhìn qua, không muốn trả lời, nhưng tin nhắn của Loạn Ly lại liên tiếp chuyển tới.
Loạn Ly: Mi dám cúp điện thoại của chị à?!
Loạn Ly: Có giỏi thử lại xem?!
Diệp Dung cười nhạo một tiếng, gửi lại một biểu tượng cảm xúc khinh thường.
Nhưng mà, khi Loạn Ly gọi video đến lần nữa, Diệp Dung lại không cúp máy.
"Diệp Tử, tên khốn kiếp nhà cậu dám cúp điện thoại của tôi?" Trong video, Loạn Ly có một mái tóc đỏ rượu lớn, bĩu môi nhìn chằm chằm vào Diệp Dung qua màn hình.
"Tại sao không dám? Tôi đang trong giờ làm việc, không có thời gian nói chuyện với cậu."
"Bớt bố láo đi, cậu bây giờ đang ở bên ngoài, tưởng tôi không nhìn thấy sao?" sau khi Loạn Ly mắng Diệp Dung xong, trong nháy mắt lại biến thành một khuôn mặt tươi cười.
"Hí hí hí, nhưng mà cậu đoán xem tôi đang ở đâu?"
Diệp Dung gật đầu với Viên Minh Lãng, bảo cậu ngồi ở chiếc ghế bên ngoài cửa hàng gần đó đợi cô.
"Ba chữ Trạm Thanh Ninh to đùng sau lưng cậu kìa, màn hình điện thoại muốn che không hết, tôi còn cần đoán sao?" Diệp Dung bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Loạn Ly.
Nghe thấy lời nói của Diệp Dung, lúc này Loạn Ly mới bấc giác quay đầu lại nhìn phía sau.
Quả nhiên, sau lưng cách đó không xa, trên trạm chờ xe treo ba chữ Trạm Thanh Ninh to đùng.
Thật mất mặt, Loạn Ly tức giận trừng mắt nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng mắng: "Chị đã nói không thấy, sao em không nhắc chị hả?! Ba chữ phía sau to như vậy cũng không thấy sao?!"
"Nếu thấy thì em có thể không nhắc chị sao? Hơn nữa chính chị cũng không nhìn thấy còn gì, trách người khác bộ chị không thấy xấu hổ sao?!"
Diệp Dung không khỏi buồn cười một lúc khi nghe người bên cạnh Loạn Ly đổ lỗi cho nhau.
Ban đầu, cô nghĩ rằng người đi cùng Loạn Ly là Quý Tư Dương, nhưng giọng nói phát ra từ điện thoại lại không phải là của Quý Tư Dương.
"Loạn Ly, cậu đi cùng ai vậy? Tôi nghe âm thanh không như giống là của Quý Tư Dương, lúc trước còn nói quay đầu là bờ, vừa mới hai ngày đã vứt sạch rồi à."
Thấy Diệp Dung hoài nghi nàng ở sau lưng Quý Tư Dương làm bậy, Loạn Ly lập tức có chút không vui.
"Này! Rõ ràng chúng ta là bạn tốt, được chứ! Tại sao cậu luôn thiên vị Quý Tư Dương vậy? Mau nói cho tôi biết! Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi lập tức qua tìm cậu."
Bây giờ Loạn Ly đã đuổi theo đến Thanh Ninh, làm sao Diệp Dung có thể trốn tránh.
Sau khi báo tên khách sạn, hai người lại tán gẫu thêm vài câu rồi cúp video.
Quay đầu lại nhìn thấy Viên Minh Lãng đang ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế bên cạnh, Diệp Dung bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Vốn định đi dạo một vòng, nhưng bây giờ đổi ý rồi, chúng ta trở về khách sạn đi."
Viên Minh Lãng từ trên ghế đứng lên, nghe Diệp Dung nói như vậy, không khỏi hỏi: "Tại sao vậy?"
"Một người bạn của tôi vừa tới Thanh Ninh, lát nữa muốn đến khách sạn chúng ta tụ hợp, cho nên chúng ta phải quay lại khách sạn trước."
Viên Minh Lãng tự nhiên sẽ không bác bỏ những gì Diệp Dung nói, hơn nữa Thanh Ninh cách Ninh Châu quá gần, biết đâu có thể tình cờ gặp được một bạn học cấp ba nào đó, nói không chừng còn có thể gặp được những người thân thích khác.
Viên Minh Lãng không muốn tự gây thêm phiền phức cho mình, liền đi theo Diệp Dung trở về khách sạn.
Nửa giờ sau, Diệp Dung đang xem phim trên điện thoại di động trong phòng thì nhận được cuộc gọi của Loạn Ly.
Nghe thấy tiếng thở hổn hển của nàng, Diệp Dung đứng dậy đi thang máy đến sảnh khách sạn.
Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh Loạn Ly, vẻ mặt của Diệp Dung không khỏi cứng đờ.
Ngay sau đó, cô ngước mắt nhìn Loạn Ly với vẻ mặt nghiêm túc.
"Không giải thích một chút sao?"
"Giải thích cái gì?" đầu óc Loạn Ly đình truệ, ngơ ngác nhìn Diệp Dung.
"Hình như tôi không có làm chuyện gì khác người nhỉ?"
Diệp Dung hất cằm về phía Nhạc Chi Sơ đang ở bên cạnh Loạn Ly và hỏi: "Không thể nói anh bạn bên cạnh cậu là chuyện như thế nào sao?"
Loạn Ly nghe vậy liền phản ứng lại.
Nhìn sang Nhạc Chi Sơ đỏ mặt tía tai, vươn tay câu lấy cổ đối phương, kéo người đến trước mặt mình.
"Ây dô, cậu hiểu lầm rồi.
A Sơ là em họ của tôi, ở nhà buồn chán quá nên đi theo tôi ra ngoài chơi."
Nghe Loạn Ly nói Nhạc Chi Sơ thế nhưng là em họ của nàng, sự nghi ngờ của Diệp Dung ngày càng sâu.
Nhấc chân đi tới chỗ Nhạc Chi Sơ đang đỏ bừng mặt, nhìn thiếu niên trước mặt không dám ngước mắt nhìn thẳng vào mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Em Là Thần Dược Của Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Em Là Thần Dược Của Tôi, truyện Em Là Thần Dược Của Tôi , đọc truyện Em Là Thần Dược Của Tôi full , Em Là Thần Dược Của Tôi full , Em Là Thần Dược Của Tôi chương mới